Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fPcZtrzF9
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Tâm trí tôi như bị gió thời gian thổi nhẹ, trôi về cái ngày lần đầu tiên gặp Ôn Hạo.
Hồi đó, cậu ấy giống như ánh mặt trời rực rỡ của mùa xuân, toàn thân tỏa ra sức hút không thể kháng cự.
Tự tin, mạnh mẽ, đầy sức sống.
Ánh mắt khi nhìn tôi luôn chứa đựng sự ấm áp và rực rỡ vô bờ.
Chính ánh nhìn ấy đã khiến trái tim tôi – vốn chai sạn vì nghịch cảnh – lần đầu cảm nhận được sự ấm áp thực sự.
Trong thế giới hỗn loạn và phức tạp ấy, cậu là người đầu tiên không do dự bước đến, dành cho tôi toàn bộ những điều tốt đẹp.
Khi đó, cuộc sống của tôi đầy rẫy khó khăn vì bệnh tình của mẹ.
Ngày ngày chỉ biết vùi đầu học hành, rồi lại chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện chăm mẹ.
Khoảng thời gian rảnh ít ỏi còn lại, tôi cũng phải dành để trông quán hộ người khác, đổi lấy vài đồng tiền sinh hoạt ít ỏi.
Cuộc sống của tôi chẳng khác nào một con thuyền rách nát lênh đênh giữa mưa gió, cố gắng chắp vá để không bị nhấn chìm.
Thế mà chính trong lúc ấy, Ôn Hạo xuất hiện như một vệt sáng, rọi lên thế giới xám xịt của tôi.
Cậu chủ động bước vào cuộc sống của tôi, mang theo màu sắc và hy vọng chưa từng có.
Cậu ở bên tôi, lắng nghe những nỗi buồn, chia sẻ áp lực, khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy được dựa dẫm.
Tôi vốn đã quen sống như một kẻ cô độc, tự chèo chống giữa dòng đời.
Nhưng vì có cậu, tôi bắt đầu mơ về một tương lai cùng nhau sóng bước.
Dù trong lòng đầy cảm kích và tình cảm, tôi vẫn không dám dễ dàng nói ra.
Tôi sợ kéo cậu xuống, sợ khiến cậu vướng vào gánh nặng của tôi.
Vì thế, tôi chỉ biết lặng lẽ nhận lấy sự quan tâm của cậu, chôn giấu mọi tình cảm trong lòng.
Nhật ký của tôi kín đặc những dòng viết về cậu và tôi, từng khoảnh khắc nhỏ đều được ghi lại.
Tên cậu như vì sao lấp lánh, hiện diện trong từng con chữ.
Từng tờ giấy cậu truyền tay tôi, tôi đều cẩn thận cất giữ trong chiếc hộp sắt ở ngăn kéo, như thể đó là kỷ vật quý giá nhất.
Ngày nhận tin được tuyển thẳng vào Thanh Bắc, tôi mừng đến phát khóc.
Tôi nghĩ mình cuối cùng cũng đủ tư cách để đứng cạnh cậu.
Tôi thậm chí đã lên kế hoạch, sẽ lấy hết can đảm tỏ tình vào ngày lễ tốt nghiệp.
Nhưng trớ trêu thay, hóa ra cậu chưa từng muốn đi cùng tôi.
Điều cậu muốn là giữ tôi mãi trong vũng bùn, để cậu được đóng vai người hùng duy nhất trong đời tôi.
Nhưng một mối quan hệ như vậy, vốn dĩ đã không công bằng, thì làm sao có thể đi đến đâu?
Khi tôi hiểu ra tất cả, tình cảm sâu nặng trong lòng phút chốc hóa thành băng lạnh tuyệt vọng.
Tình yêu tôi từng chôn giấu, giờ chỉ như hạt giống bị vùi sâu trong đất ẩm, mãi mãi chẳng thể nảy mầm.
Tôi nhìn cậu lần cuối, ánh mắt đầy thất vọng và cắt đứt.
“Từ khoảnh khắc cậu chọn làm tổn thương tôi, chúng ta đã không còn tương lai.”
Tôi xoay người bỏ đi, để lại Ôn Hạo một mình quỳ sụp giữa căn phòng, ôm mặt bật khóc.
14
Lần theo manh mối từ vụ gian lận thi cử, cảnh sát nhanh chóng gỡ từng lớp như bóc hành, dần làm sáng tỏ hàng loạt nghi vấn ẩn giấu suốt ba ngày thi đại học.
Tựa như tấm màn sương dày đặc đang từng chút một bị vén lên.
Vào thời khắc then chốt quyết định vận mệnh, thiết bị nhận diện khuôn mặt bất ngờ gặp sự cố.
Lẽ ra phải là tuyến phòng thủ cuối cùng để đảm bảo tính công bằng của kỳ thi, thế nhưng giám thị lại không làm tròn trách nhiệm, không kiểm tra kỹ thân phận thí sinh.
Đáng nói hơn, vị giám thị này lại chính là dì ruột của Hạ Tiểu Thu.
Mối quan hệ thân thiết ấy không nghi ngờ gì đã tạo điều kiện cực kỳ thuận lợi cho hành vi gian lận.
Chính nhờ sự tiếp tay của bà ta, Hạ Tiểu Thu dễ dàng tìm được một nữ sinh có ngoại hình khá giống tôi, cho cô ta giả mạo thân phận của tôi để vào phòng thi, hoàn thành kế hoạch thi hộ táo tợn này.
Người đóng giả tôi được tìm đại, nhưng bài thi lại là do Ôn Hạo cố tình giả nét chữ tôi để viết.
Tại phiên tòa nghiêm trang, có lẽ vì lương tâm cắn rứt, cuối cùng Ôn Hạo đã lựa chọn thú nhận tất cả.
Cậu ấy khai rõ vai trò của mình trong vụ án, giúp phiên xử diễn ra suôn sẻ.
Cha mẹ của Hạ Tiểu Thu – những kẻ đứng sau dàn dựng toàn bộ kế hoạch – bị tước mọi chức vụ trong chớp mắt, và đang phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Còn Hạ Tiểu Thu và Ôn Hạo, không chỉ đánh mất tương lai, mà còn phải trả giá bằng nhiều năm tù tội.
Nhớ lại những ngày đã qua, từng có lúc tôi rất ghen tị với Hạ Tiểu Thu.
Mẹ cô ấy là cục trưởng, mang thai cô năm bốn mươi tuổi.
Là con một trong một gia đình có quyền thế, cô ta từ nhỏ đã sống trong cưng chiều và nuông chiều vô hạn.
Muốn gì có đó, thích gì làm nấy.
Còn tôi, giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, ngay cả chút thời gian riêng cho bản thân cũng chẳng có nổi.
Nhưng không ngờ chính sự nuông chiều đó lại đẩy cô ta vào con đường tự hủy diệt.
Khi Ôn Hạo bị cảnh sát áp giải đi ngang qua tôi, cậu ấy khẽ cúi đầu, giọng run rẩy nói:
“Xin lỗi…”
Giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ, nhưng lại nặng như búa tạ giáng thẳng vào tim tôi.
Thế nhưng, cả hai chúng tôi đều hiểu — mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Lần gặp này, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Kiếp này, cuối cùng tôi cũng nhờ vào chính nỗ lực của mình, bước chân vào cánh cổng đại học mơ ước.
Bệnh tình của mẹ cũng dần có chuyển biến tốt.
Tôi cảm nhận rõ gánh nặng trên vai mình đang dần nhẹ đi, cuộc sống từng chút một đang tiến về hướng tích cực hơn.
Tôi bắt đầu học cách trân trọng bản thân, học cách yêu chính mình, và dần học được cách yêu người khác.
Ở đại học, tôi đã có người yêu đầu tiên.
Chúng tôi yêu thương nhau chân thành, không ai là vị cứu tinh của ai.
Không cần ai phải hy sinh vì ai, càng không cần ai dang tay cứu giúp giữa giông bão.
Tình yêu thật sự giống như một tia nắng ấm, lặng lẽ xuất hiện vào thời điểm đẹp nhất trong đời,
Không làm thay đổi tất cả, mà chỉ khiến cuộc sống vốn dĩ đã tốt đẹp… trở nên rực rỡ hơn.