Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hệ thống thản nhiên đáp:
【Đừng đổ thừa cho tôi. Lần trước tôi giúp lấy tiền của em gái đấy thôi.
Còn lần này là do bằng cấp thấp, không đủ điều kiện vô văn phòng.
Làm việc cũng phải tuân thủ quy tắc chứ, hiểu không?】
Hệ thống cướp đoạt bắt đầu chơi chiêu “thao túng tâm lý” (PUA), dỗ ngọt chị tôi bằng lời ngon tiếng ngọt.
Sau khi nghỉ việc, tôi cầm bồi thường hơn 600 triệu dẫn bố du lịch nhiều thành phố.
Khi quay về, tôi thấy chị Lâm Nhi ở nhà không làm cả.
Bố bực mình vì chị rõ ràng có việc làm ổn định mà lại bỏ, thế là cãi nhau to.
Chị ta đáp lại:
“Tôi còn trẻ, mới chưa tới 30 tuổi, bắt tôi làm lao công? Đừng có mơ!”
Bố tôi lạnh lùng chặn họng:
“Chưa tới 30 tuổi thì ? Lúc đó rửa bát ở nhà hàng mà, lao công lại không làm ?
Mà lương lao công còn cao hơn 1 triệu rưỡi so với rửa bát đấy!”
Chị Lâm Nhi nỗi rút điện thoại , khoe luôn số dư :
“Nhìn rõ ! Tôi có làm hay không thì sống tốt, tiền đầy đây này!”
tôi đếm đếm lại, sững sờ:
“Con… con lấy đâu từng này tiền?”
Chị ta bắt đầu ấp úng:
“Tất nhiên là… là trúng số chứ còn !”
Tôi vừa nhìn thấy số dư đó liền cười thầm bụng.
“Chị à, tiền em vừa bị mất mấy hôm trước, đúng lúc đó chị lại bỗng dưng có tiền?”
Bố tôi lập nghi , chất vấn:
“Có phải lại lén lấy tiền của em gái mày không đấy?”
Chị vội biện hộ:
“Không có! Nó chẳng phải là bị lừa đảo ?
Tiền đó là tôi trúng số!”
Tôi giả bộ ngấn mắt, giọng ngọt trà xanh:
“Chị, em biết chị luôn khó chịu với em.
nếu chị thực sự cần tiền, cứ , em sẵn sàng cho mượn.
Chứ hành động vậy… thì hơi .”
[Cái đồ Tống Vi chết tiệt, tiền túi tao thì đừng mong có ngày tao trả lại!]
Dù chị tôi cứ khăng khăng là tiền do trúng số, bố không tin, lập báo cảnh sát để tra xét nguồn tiền.
Chị Lâm Nhi đơ người, sững sờ tại chỗ.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát tra sự thật…
Cảnh sát rằng chị Lâm Nhi cấu kết với nhóm lừa đảo, dùng phương thức điều khiển từ xa để xâm nhập điện thoại của tôi.
Tiền của tôi bị âm thầm chuyển toàn bộ sang thẻ của chị ta.
Mọi bằng chứng đều có đủ, cảnh sát lập chuyển hết số tiền còn lại của Lâm Nhi trả lại cho tôi.
6.
Tôi thở dài, :
“Chị à, em cứ tưởng chị là đứa trẻ bướng bỉnh, ai lớn lên lại làm mấy chuyện lén lút vậy… Thật sự khiến em thất vọng.”
Chị Lâm Nhi nhìn trống trơn mà sụp đổ:
“Đó là tiền của tôi! Tiền của tôi mà!!”
Chị gào lên đồn công an, người phát điên.
Bố tôi , giơ tay tát chị cái:
“Không lại sinh đứa con gái mày… Mất mặt tận cùng!”
Vì người bị hại là tôi, lại là người nhà.
Bố tôi năn nỉ tôi ký đơn xin giảm nhẹ, không để chị bị ngồi tù.
[Cái hệ thống chết tiệt, làm ăn cẩu thả đáng! Giờ tính đây, đền tiền cho tôi kiểu hả?!]
Hệ thống cướp đoạt thì mực đổ thừa:
【Ký chủ à, nếu không tự khoe số dư trước mặt mọi người thì không bị lộ , trách tôi làm ? tự ngu mà!】
Chị Lâm Nhi phát điên, nghiến răng nghiến lợi:
[Vậy tao hỏi mày câu: nếu tao muốn cướp mạng sống của nó, thì mày làm không?!]
Tôi nghe thấy tiếng lòng của chị, cả người cứng đờ.
Tuy bình thường tôi cũng không ưa chị, chưa bao giờ có ý định hại chị cả.
Nhiều nhất là thấy khó chịu, muốn tránh xa. chị thì… đây là lần thứ hai muốn lấy mạng tôi.
Tôi nhớ rõ, hồi nhỏ, kỳ nghỉ hè, bố dẫn hai chị em về quê thăm bà nội.
Ở đó có con suối nhỏ, mùa hè là người ta hay đó lội.
Chỗ đó chia làm khu nông và khu sâu. Tôi biết cơ bản, phải dùng phao mới dám xuống .
Tôi chơi ở khu cạn, có thể đứng , nên rất an toàn. Lại còn có người lớn trông bên cạnh.
Còn chị thì biết , lại cố tình tiếp cận tôi, bảo là muốn chơi chung.
Ai chị từng bước đẩy tôi về phía vùng sâu – nơi chân không thể chạm đáy nữa.
đột ngột ấn đầu tôi xuống , gạt luôn cái phao .
Tôi nhớ rõ khi đó mũi miệng đều bị sông tràn , cả người gần chìm hẳn xuống.
May mà có người phát hiện, lao cứu tôi kịp.
Sau đó chị lại khóc lóc bảo rằng mình không cố ý, là đang chơi đùa, không tôi lại nghịch , tự trượt chỗ sâu, làm rơi phao.
Chương 6 tiếp :