Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 21 HAI MƯƠI LẦN PHẢN BỘI

Trong ký ức cũng là một ngày mưa, tôi từng nằm trong lòng Giang Diễn Chi làm nũng nói vậy.

Anh nhẹ nhàng dùng tay cọ nhẹ lên mũi tôi.

Giang Diễn Chi đứng cạnh xe, chìm trong hồi ức về những tháng ngày bên tôi.

Nhưng chiếc nhẫn ruby mà anh đã chọn rất lâu ấy, cuối cùng vẫn sẽ nằm lại nơi góc hành lang không có ánh sáng, bị ai đó quét vào thùng rác.

Chương 24: Tình sầu Paris

Trên sân thượng nhà hàng Michelin ba sao, mưa lất phất rơi.

Giang Diễn Chi cắt miếng bò bít tết, từng động tác gợi nhớ đến Chu Húc Bạch, vừa giống lại vừa khác, đến cả đường cong nơi khóe môi cũng như được tính toán kỹ lưỡng.

Bất ngờ, tôi hắt ly rượu vang đỏ vào mặt anh ta.

“Giang Diễn Chi, đến cả nụ cười anh cũng phải bắt chước sao?”

Chất lỏng đỏ sẫm chảy dọc theo cằm anh.

Anh thong thả lau mặt, rồi ngẩng đầu lên vẫn cười với tôi.

“Nếu anh nói… bữa ăn này là ước nguyện của Húc Bạch thì sao?”

Khi tôi còn đang sững sờ, anh rút từ ví ra một mảnh giấy ố vàng.

Nét chữ phóng khoáng mà quen thuộc của tuổi mười bảy:

“Nhất định phải đưa Tiểu Hoàn đi ăn một bữa ngon, cô ấy cứ than nhà ăn ít thịt.”

Tôi giật lấy mảnh giấy, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt khi nhận ra nét chữ thân quen ấy.

Ngón tay tôi siết chặt lòng bàn tay, lòng như trôi ngược về đầu hè lớp 12.

Chu Húc Bạch luôn gắp thịt kho để vào hộp cơm của tôi, anh của tuổi mười bảy lúc nào cũng nói:

“Miếng thịt kho cuối cùng ở nhà ăn, anh để phần em.”

Sắc mặt tôi khiến Giang Diễn Chi đau nhói.

Chỉ một mảnh giấy thôi, cũng đủ để khiến cảm xúc tôi vỡ òa.

Giang Diễn Chi bắt đầu hối hận.

“Hoàn Hoàn.”

Tiếng mưa mỗi lúc một dày, rơi lộp độp trên mái vòm kính của sân thượng.

“Em lại đang nghĩ về anh ấy rồi.”

Giọng Giang Diễn Chi lạnh lẽo xen lẫn tiếng mưa, “Nhưng Chu Húc Bạch đã chết bảy năm rồi.”

Lời của anh kéo tôi từ những ký ức tuổi thanh xuân trở về với thực tại.

“Ăn cùng anh xong rồi, quyển nhật ký của Húc Bạch, anh có thể trả lại cho tôi được chưa?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề, giả vờ như không nhận ra ánh mắt đầy cố chấp của Giang Diễn Chi.

Giang Diễn Chi bất ngờ hất đổ toàn bộ mọi thứ trên bàn, rượu vang đỏ thẫm loang lổ trên khăn trải bàn trắng như vết máu.

“Tại sao… tại sao ở bên anh rồi mà em vẫn nghĩ về người khác.”

“Hoàn Hoàn, em nói đi… phải làm gì để anh không còn là cái bóng của người khác nữa?”

Giang Diễn Chi nhìn tôi như van xin, nhưng tôi vẫn thản nhiên.

“Chẳng phải em cũng từng sống như một cái bóng sao? Em làm cái bóng của người khác suốt sáu năm đấy thôi.”

Tôi đáp lời một cách bình tĩnh.

“Nhưng Hoàn Hoàn, anh đã yêu em rồi. Người anh yêu từ đầu đến cuối luôn là em!”

“Nhưng rõ ràng… em cũng yêu anh mà…”

“Không.” Tôi ngắt lời anh.

“Người em yêu từ đầu đến cuối luôn là Chu Húc Bạch.

Chỉ là anh không biết mình là cái bóng của người khác.

Anh không chấp nhận được sự thật đó mà thôi.”

“Giang Diễn Chi, thật ra anh chẳng yêu ai cả.”

Trước khi rời đi, tôi để lại câu nói ấy.

Tôi biết Giang Diễn Chi sẽ không đưa quyển nhật ký cho tôi.

Và tôi cũng không muốn tốn thêm thời gian cho anh ta, tôi còn việc quan trọng hơn cần làm.

Nhiều ngày liên tiếp, tôi đều đang thử nghiệm, tìm tòi, luyện tập.

Tôi phải chinh phục được buổi biểu diễn này, tôi phải nắm bắt cơ hội này, vì nó rất quan trọng với sự phát triển của vũ đoàn.

Tôi rất lo lắng chấn thương ở chân sẽ ảnh hưởng đến phần trình diễn của mình.

Trong buổi diễn thử, tôi đã mắc lỗi ở nhiều động tác quan trọng vì chấn thương, điều đó khiến tôi bất an.

Vài ngày trước buổi diễn chính thức, Hứa Minh Vi cầm bản thiết kế mới bước vào phòng tôi.

Đó là món phụ kiện cô ấy thiết kế riêng cho vai Giselle của tôi.

“Đừng lo, tôi—nó sẽ mang lại may mắn cho cậu. Cậu sinh ra là để trở thành Giselle, hãy tin vào chính mình.”

Trước khi rời đi, Hứa Minh Vi đã nói với tôi câu đó.

Trong ánh mắt cô ấy tràn đầy niềm tin và sự động viên.

Phải rồi, tôi phải tin vào chính mình trước đã.

Tin rằng không có gì là tôi không thể làm được.

Ngày diễn ra buổi biểu diễn, tôi ngửa đầu nuốt viên thuốc giảm đau trong phòng hóa trang.

Giselle trong gương đội chiếc vòng trán đính đá lấp lánh, dưới váy voan trắng là những vết bầm tím nơi mắt cá chân.

“Giang Diễn Chi vừa gọi tới. Anh ta nói chỉ cần cậu liếc nhìn anh ta một cái khi kết màn, anh ta sẽ đưa lại quyển nhật ký…”

Niko xông vào đúng lúc tôi đang buộc sợi dây đỏ của Chu Húc Bạch lên cổ tay.

“Mặc kệ anh ta đi.”

Tôi ném vỏ thuốc rỗng vào thùng rác. “Nhưng tôi muốn anh ta nhìn rõ—Giselle chưa bao giờ nhảy vì muốn làm hài lòng khán giả.”

Chương 25: Vũ điệu tái sinh

Màn sân khấu mở ra, tôi như quên hết tất cả.

Khi Franz nâng tôi lên thực hiện vòng quay thứ 27, mắt cá chân tôi truyền đến cơn đau rách dây chằng.

Khoảnh khắc đó, giống như một sợi dây đàn căng quá mức, cuối cùng cũng đứt khi bản nhạc chạm đến cao trào.

Trong lúc rơi xuống, tôi nắm lấy tà váy của Nữ hoàng bóng ma, ngẫu hứng biến động tác thành cú quỳ trượt đầy tan vỡ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương