Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vương Tú Hoa bắt đầu cuống lên thật sự. Vừa nhét đồ túi, vừa chửi rủa lầm bầm:
“Đồ đàn lòng lang dạ sói, chẳng trách chả thèm lấy…”
Tôi bật camera, dí thẳng mặt :
“Chửi tiếp đi, livestream thiếu nội dung đấy. tôi quay khán giả xem đủ bộ.”
lập tức im bặt, kéo theo Chu Quốc Đống vội vàng thu dọn hành lý.
Nửa tiếng sau, cả nhà họ cuối cùng lục đục kéo va-li rời khỏi căn hộ, dưới sự giám sát cảnh sát.
Tôi đứng nhìn bóng lưng Chu Khải Mân khuất dần ngoài cửa—bỗng thấy buồn .
Hóa ra có những người, ngay cả một lời tạm biệt tử tế… không đáng dành họ.
Tình yêu có thể là nhường nhịn, bằng mới là ranh giới cuối cùng.
kịch nhốn nháo không bóc trần lớp vỏ dịu dàng giả tạo, dạy tôi hiểu:
Phải biết tự bảo vệ lấy đời mình.
Tôi khoá cửa, đổi luôn mã số.
không ngờ, ngày hôm sau Lâm Duyệt nhắn tôi:
[Tên Chu Khải Mân kia… livestream rồi!]
Tôi nhấn link cô ấy gửi.
Một phòng livestream leo top đề xuất, tiêu đề là:
【Ba năm thật lòng không bằng một đêm đại gia? Bạn gái ham tiền giăng bẫy đuổi tôi tay trắng ra đi!】
nhân vật chính ngồi trước ống kính… chính là Chu Khải Mân.
nghẹn ngào nói:
“Chuyện mấy hôm trước khiến mọi người chê , tôi gia đình chịu đủ lời trích.”
“Nhiều người bảo tôi là kẻ ăn bám… sự thật không như vậy!”
“Ba năm yêu nhau, Lâm Hiểu Nhiễm là người cực kỳ độc đoán kiểm soát.”
“Mọi chuyện trong nhà đều phải theo ý cô ấy, tôi cần nói khác nửa câu là bị quát, thậm chí đập đồ.”
Vương Tú Hoa liền chen ngang khóc rống:
“Đúng thế! Hai ông già chúng tôi lên thăm, nó chưa từng nở được một nụ !”
Chu Khải Mân tiếp tục nói, giọng càng lúc càng uất ức:
“… chuyện tôi vốn không định nói ra đâu, vì không bêu xấu người từng yêu.”
“ cô quá tuyệt tình!”
“Cô thường xuyên về nhà rất muộn, nói là tăng ca, trên người toàn mùi hoa đàn ông…”
“Cô ấy tôi hỏi đến thì lập tức la lối om sòm, nói tôi không tin tưởng!”
“Lần ba mẹ tôi lên, chắc là cô ấy thấy bất tiện, nên mới kiếm cớ tiền thuê nhà ầm lên, gài bẫy livestream, rồi đuổi cả nhà tôi ra đường.”
Vương Tú Hoa thì đứng cạnh, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân kịch liệt:
“Trời ơi là trời, con trai tôi tốt với nó như vậy…
Chắc chắn là bên ngoài nó có đàn ông khác rồi!”
[ – .]
Phía dưới livestream, bình luận chạy liên tục:
【Tôi nói , có chuyện thì phải có lý do cả hai bên, cô gái kia chắc chắn có vấn đề.】
【Đừng đoán mò! Gã nói miệng, có bằng chứng gì không?】
【Tội nghiệp trai, vừa bị cắm sừng vừa bị đá khỏi nhà.】
【Cú twist xoắn não thật, giờ chẳng biết tin luôn…】
Chu Khải Mân nhìn luồng bình luận nghiêng về mình, tiếp tục rót mật tai người xem:
“Hôm nay tôi lên livestream không phải xin xỏ gì hay kiếm tiền.”
“ là tôi không phải chịu oan, không mang tiếng mình không đáng có.”
“ không mong mọi người chửi rủa cô ấy, tôi một chút bằng!”
Giọng nói nghẹn ngào, ánh mắt rưng rưng— cố dựng nên ảnh một người đàn ông si tình, bị phản bội, bị chà đạp.
Giỏi lắm, Chu Khải Mân.
chơi trò bôi nhọ danh tiếng, định kéo tôi xuống bùn bằng trò khơi dậy dư luận?
Tôi lạnh lùng tắt livestream , ánh mắt sắc như băng.
Được thôi—nếu lớn chuyện, tôi sẽ biết “búa thật” là như thế nào.
Tôi đăng nhập tài khoản livestream mình, đổi tiêu đề thành:
【Livestream phản pháo kẻ ăn bám: Tất cả vu khống đã được lưu bằng chứng!】
Rồi dứt khoát nhấn nút bắt đầu phát sóng.
vừa sáng, lượng người xem online lập tức tăng vọt—fan tôi rõ ràng đông hơn gấp bội.
Tôi nhìn ống kính, giọng bình tĩnh:
“Xin chào mọi người, tôi là Lâm Hiểu Nhiễm. Tôi tin là rất nhiều người vừa từ livestream Chu Khải Mân qua đây. Tất cả những gì vừa nói, tôi đã ghi lưu bằng chứng.”
Tôi mỉm , giọng điệu không chút d.a.o động:
“Nói tôi kiểm soát? Ném đồ? Giữa chúng tôi mới là người dễ mất kiểm soát, tin nhắn lên tiếng.”
Tôi chia sẻ lên vài đoạn hội thoại, là tin nhắn từng gào thét đầy tức giận—nội dung quan trọng đều đã được che tên cẩn thận.
“ chuyện tôi hay về muộn? Mùi hoa đàn ông?”
Tôi bật khẩy, đưa chiếu sang loạt ảnh chụp bảng chấm tại ty.
“Đây là lịch chấm thêm giờ tôi, rõ ràng từng phút tôi rời khỏi văn phòng.”
Sau đó, tôi cầm một lọ hoa trên bàn giơ lên trước camera:
“ mùi hoa nói? Đây là hoa unisex, bạn thân tôi—Lâm Duyệt—tặng.”
Trên liền hiện ra đoạn chat giữa tôi Lâm Duyệt, xác minh chuyện món quà.
Truyện được dịch đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“ nói tôi là kẻ ham tiền?”
“Vậy xin hỏi, là người không chịu trả nổi nửa tiền thuê nhà, bịa chuyện nội bị bệnh tôi chuyển tiền?”
“Là dùng điện thoại tôi mua, mặc đồ tôi sắm từ đầu đến chân?”
Tôi tiếp tục chiếu từng bức ảnh chụp hóa đơn, sao kê chuyển khoản—mỗi khoản chi đều rõ ràng, cộng hơn 8 vạn.
“ chuyện nữa— vừa khóc than ‘nghèo’, vừa vung tay nạp cả đống tiền ‘em gái nuôi’ trong game là sao?”