Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Lúc 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang tụ tập dưới cầu trượt cùng mấy bà mẹ khác trong chung cư.

cầu trượt đó nằm ngay dưới sổ nhà tắm nhà tôi, khoảng cách chỉ chừng năm sáu mét.

Theo thói quen, 11 giờ tôi sẽ về nhà, hoàn toàn kịp để anh ấy.

Nhưng đó, mẹ bé Huyên Huyên mới mua một chiếc váy, nhiệt tình rủ chúng tôi về nhà chị ấy ngắm thử.

Đến 11 giờ 10 phút, tôi mới cùng con gái về đến nhà thì chồng tôi đã tắt thở từ lúc .

Tại đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy ngất lịm.

Ai nấy đều thương xót, thở dài.

Mẹ chồng tôi, bà Lý Ngọc Anh – hiệu trưởng trường tiểu học, lặn lội từ vùng Tây Bắc xa xôi về. bao ánh mắt, bà bước đến chỗ tôi, nét mặt cứng rắn, từng chữ d.a.o cắt:

“Chính cô là kẻ đã g.i.ế.c con trai tôi!”

Chương 1:

đó là một ngày thứ Bảy cuối hè rất đỗi bình thường.

Vì phải làm việc tới khuya nên chồng tôi – Cố – dậy trễ, mãi đến 10 giờ mới ngồi vào bàn ăn sáng.

10 giờ 05 phút, con gái tôi – Diệu Diệu – thứ tám giục tôi xuống sân.

Tôi đang ngồi xổm ở buộc dây giày cho con thì con bé lắc lư làm mặt xấu trêu bố:

“Bố là con sâu lười, mặt trời tận m.ô.n.g mới dậy, bố đáng xấu hổ!”

Cố bật cười, cũng làm mặt y chang con bé.

“Diệu Diệu là đồ tinh nghịch, ngày cũng bắt mẹ xuống , Diệu Diệu cũng đáng xấu hổ luôn!”

Tôi luống cuống ôm theo bình nước, khăn giấy, lúc chuẩn mở thì nhớ ra điều gì, lại dặn:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Anh à, nay Diệu Diệu chắc lại chạy nhễ nhại mồ hôi, lát nữa nhớ mở nước nhé, về là tắm luôn khỏi đợi.”

Vì nước trong bồn chảy rất chậm, mỗi đầy cũng phải mất hơn 20 phút.

Cố cắn bánh bao, giơ ngón thái dương làm động tác chào kiểu quân đội:

“Yên tâm ơi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Tôi lườm anh ấy một cái:

đây!”

cầu trượt nằm ngay dưới lầu nhà tôi, là nơi náo nhiệt nhất chung cư. Trẻ con chạy nhảy khắp nơi, phụ huynh tụ tập chuyện trò.

Tôi ngồi vài bà mẹ quen thân, sực nhớ ra quên mang điện thoại, sang hỏi mẹ Huyên Huyên:

“Giờ mấy giờ rồi chị? Em xuống gấp quá quên mang điện thoại.”

Mẹ Huyên Huyên thể khoe khoang, rút ra chiếc điện thoại gập đời mới nhất rồi cao giọng:

“10 giờ 40!”

[ – .]

dứt lời thì sổ nhà tắm tầng nhà tôi bật mở.

Cố ra, mỉm cười gọi xuống:

ơi, anh mở nước rồi nhé, cứ tí nữa rồi !”

Tôi lại nhìn Diệu Diệu đang mồ hôi nhễ nhại đùa, giơ làm ký hiệu “OK”, đáp lại:

“Biết rồi!”

Cố lịch sự vẫy chào mấy bà mẹ xung quanh rồi mới đóng sổ lại.

Mấy bà mẹ liền xuýt xoa:

“Nhà chị là có chồng kiểu mẫu nha, đẹp trai lại hiền lành, nghe nói năm nay được làm đối tác rồi hả? Thế này chắc lương cả năm cũng mấy chục vạn tệ ấy nhỉ?”

“Mấy chục vạn gì, luật sư tầm cỡ anh Cố thì phải mấy trăm vạn là ít! Mẹ Diệu Diệu, chị ở nhà làm nội trợ mà sướng nhất đời rồi gì!”

“Chồng chị không chỉ giỏi giang, mà ngày cũng về giờ, cuối tuần phụ việc nhà, nấu ăn, lúc cũng vui vẻ, chẳng bời gì… so chồng tôi, chà, trời đất!”

“Tôi không ghen tị gì chuyện khác, chỉ ghen tị mỗi tình cảm chồng nhà chị thôi. Nhớ vụ tai nạn đó không? Anh ấy vì chị mà suýt mất mạng gì!”

Mấy người gật gù đồng tình, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Nửa năm , tôi và Cố đang trên đường mua cây cảnh thì xe tải tông từ phía sau, xe lật và xe bốc cháy.

Ghế lái anh nằm bên trên nên nhanh chóng được ra ngoài, tôi thì kẹt lại phía dưới, không thể động đậy.

Lửa mỗi lúc một lớn, mọi người đều hoảng hốt lùi lại, chỉ có anh người phát điên, cứ liều mạng kéo tôi ra, cứa chảy m.á.u đầm đìa, miệng thì không ngừng hét lớn: “ tôi ! Làm ơn cô ấy !”

Chỉ vài giây sau khi anh kéo được tôi ra khỏi xe, chiếc xe phát nổ dữ dội.

Toàn bộ vụ tai nạn được lại và đăng mạng, lập tức trở thành chủ đề nóng. Dân mạng thi nhau bình luận tôi chắc là kiếp cả dải ngân hà nên kiếp này mới gặp được người chồng yêu đến thế.

Tôi nghĩ lại cảnh tượng ngày đó, mắt bắt cay.

Bình thường anh luôn điềm đạm nho nhã, không ngờ lúc sinh tử lại can đảm đến vậy.

Sau tai nạn, ngón phải anh tổn thương gân cơ nên không thể làm những việc tỉ mỉ được nữa, tôi đau lòng đến phát khóc.

Anh chỉ xoa tôi, cười nói:

“Không sao đâu, anh sống bằng cái chứ không phải ngón . Có cụt thêm ngón nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện anh nuôi cả!”

Hiện tại, trong tiếng trầm trồ các bà mẹ, tôi chỉ biết thành thật gật :

“Ừ, là anh ấy rất hoàn hảo.”

“Chồng tôi cũng đâu thua kém gì nhé!”

Mẹ Huyên Huyên cất giọng đầy tự hào.

“Chồng tôi này Paris, mua tặng tôi mấy chiếc váy hàng hiệu mới tinh, đẹp lắm luôn! , về nhà tôi xem thử !”

Chị ấy là kiểu trẻ lấy chồng lớn tuổi, lúc cũng cố chứng minh chồng yêu nhiều ra sao, thể chỉ có thế mới khẳng định được kết hôn vì tình yêu chứ không phải vì tiền.

Tôi cười lắc : “Thôi, tôi không đâu, phải đưa Diệu Diệu nhà tắm rửa, mấy chị vui nhé.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương