Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi là tiểu thư thực dụng nhất nhì cái đất Kinh Đô .
Hôm vị hôn phu nghèo rớt mồng tơi lặn lội tìm , gái dì giúp việc nhà tôi sức xúi bẩy tôi hôn.
Tôi còn đang tặc lưỡi gật đầu cho , màn hình trước bỗng dưng hiện mấy dòng:
【Ối giời ơi cười ẻ, bà nữ phụ thâm vãi, bày trò lừa tiểu thư hôn, lén lén lút chống lưng cho nam chính, đúng là cáo già, thừa sau ổng trúng quả đậm tỷ phú đô !】
【 nhà mình trọng tình trọng nghĩa số , nhớ mãi cái ơn năm xưa nên rước bà nữ phụ về dinh, nghiễm nhiên bước hương, từ sen hóa phu nhân hào môn số má trên toàn cầu.】
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
【Còn tiểu thư á? xác “bay màu”, công ty phá sản, còng lưng trả nợ, cuối cùng còn bị người vắt chanh bỏ vỏ, chơi cho c.h.ế.t mới thôi!】
Đọc tôi á khẩu cả nửa ngày, m.á.u nóng xộc thẳng não.
Không ai được phép cướp cơ hội đổi đời buôn tầm cỡ quốc gia tôi!
Vậy là, mặc kệ nhỏ người làm nghiến răng ken két, tôi vội vàng chặn ngay đường vị hôn phu đang thất thểu bước cửa, hét lớn:
“Cho ở được, nhưng phải thề sống thề c.h.ế.t lòng dạ với tôi, nghe rõ chưa?!”
1
Chuyện là, cái gã vị hôn phu “trên danh nghĩa” từ thuở còn nằm nôi tôi mò hẳn từ quê đây.
cao ráo mét tám mấy rồi còn diện cái quần “lửng lơ cá vàng” bó ống thùng thình – cái ống quần ngắn cũn cỡn ngứa .
thế đôi cá chân trắng khẳng khiu còn phơi giữa trời, thấy tội.
Xuống dưới tí nữa thôi rồi, đôi bata trắng tinh có tinh thật, nhưng cái chất vải sờn cả lông rồi kìa.
kiểu gì là “hàng tồn kho” lâu năm.
[ – .]
Nghĩ thôi thấy chán đời, tôi liếc cái bản mặt ngơ ngác , hỏi: “ lẩm bẩm cái gì đấy?”
“Tôi…”
câu hỏi vu vơ tôi hóa gánh nặng ngàn cân với , cậu luống cuống nắm chặt lấy vạt áo, lắp bắp nhắc :
“Tôi… tôi muốn xin cô giúp đỡ cho tôi học hết cấp ba, coi như là… nể mặt cái hôn ước từ bé chúng .”
“Sau … tôi nhất sẽ tìm cách trả cho cô.”
Nói , vội vàng cúi gằm mặt xuống, nom chẳng khác gì cún lạc chủ, thảm hại bất lực.
Còn chưa để tôi kịp mở miệng, Hà Giảo Giảo, người giúp việc thân cận tôi xán gần, ghé vào tai tôi lải nhải:
“Tôi bảo rồi tiểu thư, cái thứ hôn ước vớ vẩn dẹp là .”
“Chính thức chưa đâu vào đâu mặt dày mò tận cửa xin tiền, sau còn không vòi vĩnh cỡ nào đâu.”
“Đâu có được như Quý thiếu gia, lúc nào nghĩ cho tiểu thư trước nhất.”
“Tiểu thư cứ nhân cơ hội xin ông cụ hôn , lúc đó ông ấy hết đường cấm cản tiểu thư với Quý thiếu gia luôn.”
Nghe lọt tai đấy, tôi gật gù bụng nói theo, bỗng dưng trước nhảy tràng chữ:
【Thương nhà quá , mãi mới lấy hết can đảm cầu cạnh tiểu thư, ai dè đâu ăn ngay quả bơ rụng.】
【 nhà mình thanh cao ngạo nghễ là thế, nếu không phải đường cùng đời nào hạ mình lôi cái hôn ước làm trò mua bán.】
【Mắc cười bà nữ phụ, bày trò lừa tiểu thư hôn, lén lén lút chống lưng cho nam chính, haizz, đúng là cáo già, thừa sau ổng trúng quả đậm tỷ phú đô !】
【Còn tiểu thư á? xác “bay màu”, công ty phá sản, còng lưng trả nợ, cuối cùng còn bị người vắt chanh bỏ vỏ, chơi cho c.h.ế.t mới thôi!】