Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

06

Về tới trường, tôi chuẩn bị đem đơn xin học đã điền xong nộp cho học tập.

Vừa bước ra khỏi ký túc xá đã thấy Tề Mặc.

Dạo tôi cứ hay chạm cậu ta. Chẳng qua là vì Ôn Tuyết cũng ở tòa nhà .

Sáng nào cậu ta cũng mua sẵn đồ ăn sáng cho ta, chờ ta đi học cùng. Tối đưa ta về tận phòng.

Cứ thể chuyện cậu ta bận thí nghiệm, không có thời gian chưa từng xảy ra vậy.

Tôi nghĩ nếu thật sự ở bên cậu ta có lẽ cũng chẳng được đối xử Ôn Tuyết.

Không là cậu ta không biết, là không với tôi .

Tề Mặc hờ hững ngước mắt tôi, cứ chờ tôi chủ động chạy tới nói chuyện với cậu ta trước kia.

Tôi chẳng thèm để ý tới cậu ta bước đi.

Nhưng khi tôi lướt qua cậu ta cậu ta nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Đôi mắt cậu ta dán chặt vào hai chữ “ học” trên tờ đơn tôi cầm.

Giọng cậu ta hơi run: “Cậu cầm gì thế?”

“Không biết chữ à?”

Tôi không dây dưa với cậu ta nữa. Tôi định giật tay ra cậu ta lại càng nắm chặt hơn: “Cậu định đi học à?”

Lúc Ôn Tuyết cũng đi xuống. Thấy Tề Mặc nắm tay tôi mắt ta đỏ hoe.

“Anh Tề, hai gì vậy?”

Tề Mặc không thèm trả lời câu hỏi của ta chằm chằm vào tôi.

Đuôi mắt cậu ta dần ửng đỏ. Cậu ta lặp lại câu hỏi: “Có cậu định đi học không?”

Ôn Tuyết lúc cũng để ý tới tờ đơn tay tôi. ta bật cười:

“Anh Tề, anh đừng để Nguyễn Vân Sanh lừa.”

07

Ôn Tuyết gật đầu: “ đó anh. Khoa bọn em là có suất học. Nhưng học tập trao cho bạn đứng nhất khoa rồi.”

“Tờ đơn trên tay Nguyễn Vân Sanh là của tháng trước rồi đó.”

Nghe vậy, Tề Mặc buông tay tôi ra, vẻ cũng giãn ra.

[ – .]

Tôi xuống cổ tay . Trên đó đã hằn vết đỏ ửng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tề Mặc lúc nào cũng vậy, hễ cơn là chẳng quan tâm ai xung quanh nghĩ gì. Tôi ngước mắt, chạm ánh mắt lạnh băng của hắn.

“Vân Sanh, giờ cậu cách để gây sự chú ý với tôi à?”

Tôi lườm cho phát, ai thèm gây sự chú ý với hắn chứ? Nếu không hắn cản đường, giờ tôi đã ở phòng rồi.

“Hay là, nhận ra không thể quên nên, xin tôi cho thêm cơ hội?”

Câu Tề Mặc nói nhỏ, hiếm khi dịu dàng đến thế.

[Mấy má ơi! Trai nó cho đường xuống rồi kìa, nhận nhanh đi!]

[ loại cứng đầu nam chính chịu hạ , là yêu chị nhà c.h.ế.t bỏ!]

[Chịu , mấy ngày nay ổng toàn tơ tưởng chị, lết xác xuống đợi kia cũng để liếc chị , không xuống nước chắc ổng điên mất.]

Tôi đám bình luận, rồi ngón tay Ôn Tuyết xoắn tít vạt áo. Bỗng dưng bật cười, ngước thẳng vào mắt hắn.

“Tề Mặc, cậu nghĩ tôi sẽ chạy theo sau cậu cả đời chắc?”

hắn cứng đờ.

Tôi mặc kệ sắc hai , quay lưng đi thẳng. Muộn giờ gặp mất.

Ôn Tuyết nói , khoa suất đi học. Nhưng suất của tôi không suất của khoa.

08

Sau khi nộp đơn cho , tôi tiếp tục việc của . Tối, bài tập nhóm ở ký túc xá điện thoại rung mấy tấm hình.

Là Ôn Tuyết gửi, ảnh ân ái của ta và Tề Mặc phòng VIP của club nào đó. Tôi chợt nhớ ra mới chặn Tề Mặc, quên mất nhỏ .

ảnh, hắn đỏ phừng, mắt lờ đờ, Ôn Tuyết hạnh phúc tựa đầu vào n.g.ự.c hắn. Tôi xem tấm rồi block luôn.

Đám bình luận lại được dịp náo loạn:

[Chị ơi đừng tin trà xanh, nó tình gửi cho chị xem đấy!]

[ đó chị, sáng nay tại chị nói thế nên ổng buồn quá đi uống rượu, say xỉn mới bị nó lợi dụng .]

[Vừa nãy kia định chu mỏ hôn ổng, bị ổng đẩy ra rồi. Anh nhà chuẩn đàn ông của năm, mồm miệng vẫn gọi tên chị kìa.]

Tôi đọc cười khẩy. Hóa ra chuẩn mực “đàn ông của năm” của tôi và mấy bạn khác nhau dữ vậy. Theo tôi thấy, đàn ông tử tế á?

Méo kiểu đem tình cảm của đứa gái khác ra test lòng chung thủy của yêu. Cũng méo biết thừa ta thích rồi tình đi nhậu chung.

Tôi bỗng nhận ra, từ khi “não yêu” hết hạn sử dụng, Tề Mặc mắt tôi không là bạch mã hoàng tử nữa, đầy rẫy những khuyết điểm tôi không thể nuốt nổi. Hắn lòng tôi, mục ruỗng dần rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương