Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[Trời ơi, tui xông vào hét con kia giả vờ đó, không có gì hết!]
[Chịu thôi, ba làm trưởng khoa trong viện, làm giấy tờ giả cho rồi, chỉ cần bảo gì, chị không chứng minh đâu.]
[Đm tức á, bạn học tát, nam chính tát, con trà xanh chơi luôn chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng.]
Tôi cười tươi Tề Mặc: “Vậy hả? Tôi biết rồi.”
Thấy thái độ tôi dịu xuống, bọn thở phào, cho rằng tôi đã chấp nhận. Ôn Tuyết tôi với vẻ đắc ý không thể che giấu. Tôi từ từ tiến về phía Ôn Tuyết.
chỉ còn cách vài bước, tôi bất ngờ vớ lấy ghế bên cạnh, vung mạnh về phía . Tất đều đứng hình.
ghế sắp sửa bổ vào đầu Ôn Tuyết, bật dậy tránh .
“Nguyễn Vân Sanh, mày điên à?”
Ôn Tuyết hét .
“Tiểu Tuyết, em…”
12
Đúng vậy, còn khóc lóc than thở không trong hai tháng, giờ đang tung tăng chạy nhảy né đòn của tôi.
Tôi vứt ghế, phủi : “Bạn Ôn thân mến, góp ý thành nha, lần sau giả vờ thì giả chấn động não nha.”
“Chứ đau dễ lật tẩy lắm, cơ mà chắc gì cậu còn cơ hội mà diễn nữa.”
Ôn Tuyết nghiến răng tôi. Tôi quay sang Tề Mặc: “Anh còn gì để không?”
Tề Mặc như không tin đã trách lầm tôi, vội vàng : “Cho dù Tiểu Tuyết là giả, thì việc cậu nhốt ngta trong toilet vẫn là lỗi của cậu.”
Tề Mặc vừa dứt lời, ngoài cửa vang một giọng dịu dàng: “Vân Sanh không có nhốt Ôn Tuyết trong toilet.”
Là thầy Trần của khoa Ngoại ngữ.
“Vì tối qua con bé ở nhà tôi ôn IELTS đêm, phòng khách nhà tôi có camera, có thể làm chứng.”
lớp im phăng phắc. Ôn Tuyết và Tề Mặc tái mét.
13
Tôi báo công an. công an tới, chúng tôi gọi phòng . Sau nghe ngóng sự tình.
Mấy anh công an bảo tại hành vi vu khống của họ không gây ra tổn hại gì cho tôi, nên chỉ có thể giam 5 ngày, phạt 500k là hết đát. Tôi hơi thất vọng.
khoa cũng không bung bét nên khuyên tôi bỏ qua, làm gì thì làm, miễn đừng có kiện tụng. Dù sao thì Tề Mặc không phải khoa , mấy bữa nữa còn đại diện trường thi quốc tế, chuyện đó quan trọng lắm.
Tôi nhướn mày. Bảo tôi làm gì cũng hả? Vậy thì tôi tiến thẳng trước hai đó, giơ , mỗi hai bạt tai.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
[ – .]
Tôi tát hết , tát xong tê . Ôn Tuyết định đánh trả và mấy thầy khác cản .
Tề Mặc không né, cam chịu ăn hai bạt tai của tôi, cuối cùng còn lo lắng tôi, khẽ hỏi: “Đỡ giận chưa?”
Mắt hắn rưng rưng, đầy vẻ áy náy. Tôi suýt nôn.
Tôi quay sang mọi .
“Mấy công an ơi, cháu hết giận rồi ạ, chuyện họ vu khống cháu không truy cứu nữa. họ phải viết thư xin lỗi, đọc trước toàn trường trên loa phát thanh.”
khoa gật đầu lia lịa.
Mấy công an trợn tròn mắt tôi, chắc không ngờ có đứa con gái dám động động trước họ. Tôi chỉ thẳng vào Ôn Tuyết:
“Mà vụ cậu làm giả án, mấy phải điều tra cho ra lẽ nha.”
“Chuyện đó không nhỏ đâu, chắc chắn có bác sĩ viện cấu kết giúp.”
Mấy công an nghiêm : “Chuyện này cháu yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm.”
Ôn Tuyết nghe tôi xong thì cắt không còn giọt máu, khuỵu xuống đất: “Không… Không có làm giả án… Chuyện này không liên quan viện…”
Dù Ôn Tuyết có kêu gào thế nào, mấy công an vẫn lạnh như tiền, lôi cổ .
[Đã nư! Đọc mấy truyện sủng ngọt quen rồi, giờ mới đọc truyện nữ chính có não, phê chữ ê kéo dài.]
【Đúng vậy, ban đầu tôi còn tức nữ chính mãi không chịu xuống nước xin lỗi, giờ thấy nữ chính tự giải quyết mọi chuyện, chẳng cần dựa dẫm ai, bỗng thấy đó mới là sức hút của phụ nữ hiện đại.】
【Nghĩ bố của nữ phụ, lão trưởng khoa kia, chắc mẩm sau này bác sĩ cũng chẳng làm nổi, tôi sướng rơn, đứng dậy tập vài bài thể dục nhịp điệu.】
14
Ra khỏi phòng khoa, Tề Mặc hình như gì đó với tôi.
tôi kệ, kéo thẳng giáo sư Trần luôn.
Giáo sư Trần là bạn thân của mẹ, đây là để trả cuốn vở bài tập tôi bỏ quên ở nhà .
Sau đó, tôi ít gặp Tề Mặc.
luôn có cảm giác có ai đó dõi theo .
Quay đầu thì chẳng thấy ai.
Mãi hôm trước du học.
Tôi đang cuống cuồng về nhà soạn đồ thì một dáng cao lớn chặn ở khúc quanh.
Ngẩng mới biết là Tề Mặc.
cậu né tránh ánh mắt tôi, giọng lắp bắp: “Tớ với Ôn Tuyết chia rồi.”