Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY CHƯƠNG 1 :

“Vợ à, cười , để những không thích em vừa ghen vừa tức làm gì.”

Tôi bật cười khẽ, ánh mắt vô thức liếc về phía bà Đường phía trước.

Quả nhiên, gương mặt vốn không tì vết ấy thoáng hiện tia giận đến mức không kiềm .

ép đứng chung chỗ bà từng xem thường,

lòng chắc chắn không dễ chịu gì.

Nhưng , không thể phủ nhận, lòng tôi sướng thật.

Cảm giác sung sướng càng đến đỉnh điểm khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Dục.

Nụ cười trên mặt tôi càng thêm rạng rỡ.

Bà Đường vốn im lặng, bỗng tiếng:

“Tằng Diểu, lâu không gặp.”

Ông Đường đang giới thiệu Đường Dục Hứa Bách bỗng khựng , nghiêng đầu hỏi bà:

“Bà quen cô Tằng sao?”

Bà Đường khẽ vuốt chiếc khăn choàng, nở nụ cười dịu dàng:

“Ông quên à? của cô Tằng từng làm giúp việc nhà mình vài năm.”

Bà ta cúi đầu, không hề để ý không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ, vẫn nói tiếp:

đáng thương, hình như câm, sau cùng nghi tay chân không sạch sẽ—”

Câu chưa dứt, bà chợt ý thức , vội đưa tay che miệng, vẻ mặt chiều áy náy:

“Tôi nói nhiều quá không nhỉ…”

Hứa Bách mặt không đổi sắc tiếp lời:

mình nói nhiều thì nên giữ miệng cho tốt.”

Mặt bà Đường lúc xanh lúc trắng.

Ông Đường đứng bên cạnh cũng không giữ sắc mặt, liếc bà ta cái:

“Lớn tuổi , đúng đầu óc trí nhớ đều kém đi.”

“Đường Dục, đưa con vườn sau hóng gió đi.”

Từ khi tôi tới giờ vẫn im lặng không nói, Đường Dục khàn giọng:

“Xin lỗi.”

Anh ta đỡ lấy bà Đường đang đứng không vững, chuẩn đi ngoài.

Những tụ tập quanh tôi Hứa Bách liền tiếng chuyển chủ đề:

“Nghe nói cô Tằng sau khi về nước rất nhiều viện nghiên cứu mời về, đúng nhân trung long phượng.”

, thể nuôi dạy đứa con ưu tú thế này, quả thực rất vĩ đại.”

Tôi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Đường Dục bà Đường rời đi chật vật.

Lần đầu tiên, tôi câu “phong thủy luân lưu chuyển” thật sự quá đúng.

7
Tôi gặp Diệu buổi tiệc.

Cô ta trông thay đổi chút nào, vẫn rực rỡ chói mắt như xưa.

Cô ấy nâng ly champagne bước tới chào hỏi tôi:

“Tôi tưởng đời này sẽ bao giờ gặp cô nữa cơ đấy.”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ lát, đáp:

“Ừm… chắc tôi vượt tầng lớp ?”

Diệu ngớ vài giây, sau ôm bụng cười lớn đầy khoái chí:

“Đường Dục mê lý luận giai cấp của anh ta chắc tức chết mất!”

“Thời đại nào phân biệt kiểu , năm tôi đầu óc bà ta không bình thường .”

Tôi mỉm cười, không tiếp lời.

Diệu do dự vài giây, ghé sát nói nhỏ:

“Cô vì sao năm Đường Dục đột nhiên nghĩ cô yêu anh ta vì tiền không?”

Tôi khẽ bật cười khinh bỉ:

do anh ta nói à?”

Diệu cho tôi ánh mắt xác nhận:

anh ta làm đoạn ghi video.”

ghi giọng cô cắt ghép, đại ý cô tiếp cận Đường Dục để câu con cá lớn, chỉ cần cưới anh ta thì cả đời đổi vận.”

“Bà ta sợ Đường Dục không tin, dựng thêm đoạn video.”

Khoé môi Diệu hiện rõ vẻ châm biếm:

“Thế Đường Dục vừa nghe đoạn ghi tin ngay.”

Tôi sững vài giây, bật cười lắc đầu:

“Thật nực cười.”

lẽ từ đầu anh ta không tin tôi.

Cũng từ đầu, lòng anh ta thầm coi thường tôi.

Vì vậy, đoạn ghi từ Đường phu nhân mới đâm trúng nơi đen tối nhất tim anh.

Anh không nghĩ đến việc xác minh tôi, chỉ mực tuyên án tử.

“Vì sao cô không nói cho tôi ?”

Tôi Diệu cùng quay đầu .

Đường Dục mắt đỏ hoe, khuôn mặt hoảng loạn nhìn chằm chằm chúng tôi.

Diệu , cô , sao không nói tôi?!”

Gương mặt Diệu thoáng vẻ lúng túng, tôi khẽ thở dài, bước chắn trước cô ấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương