Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 9

“Cô Phương, giờ tình hình đã thế này… Cô có sẵn sàng nhận lời phỏng vấn chuyên sâu của phóng viên Lưu không?”

“Để cô ấy giúp cô kể lại trọn vẹn câu chuyện này? Để càng nhiều người biết đến sự thật?”

Tôi ngước mắt lên.

Nhìn vào ánh mắt chân thành của luật sư Trần.

Rồi nhìn sang khuôn mặt tràn đầy hy vọng của Lưu Vi.

Cuối cùng, tôi nhìn xuống chiếc điện thoại nứt màn hình nằm trên đùi mình.

Trên màn hình, con số quyên góp vẫn đang không ngừng nhảy vọt.

Một sức mạnh.

Một luồng lực vô hình nhưng mạnh mẽ—được nâng đỡ bởi vô số người xa lạ.

Lặng lẽ truyền vào thân thể giá lạnh của tôi.

Tôi hít sâu một hơi.

Gạt đi những giọt nước mắt.

Gật đầu.

Mạnh mẽ. Rõ ràng.

“Được. Tôi sẽ nói.”

3

Vài ngày sau.

Dưới sự giúp đỡ của luật sư Trần và phóng viên Lưu Vi—

Tôi chính thức thực hiện một cuộc phỏng vấn toàn diện hơn.

Tờ báo in trọn trang câu chuyện của tôi, với tiêu đề:

“Trợ cấp của tôi, trở thành tiền cọc cho căn nhà học khu của em dâu”

Còn trên mạng—

Các bài viết, phỏng vấn, phân tích… lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Câu chuyện của tôi—

Châm ngòi cho một cuộc tranh luận rộng khắp về quyền lợi của người khuyết tật, giám sát tiền trợ cấp, và ranh giới đạo đức trong gia đình.

Chiến dịch ‘Giúp Phương Lệ Đình có một mái nhà’

Cuối cùng đã quyên góp được tổng cộng 837,600 tệ.

Con số ấy—

Vượt xa cả giấc mơ của tôi.

Vượt xa cả nhu cầu mua một căn nhà nhỏ.

Tôi và luật sư Trần bắt đầu đi xem nhà.

Nhưng quá trình ấy—không hề dễ dàng.

Nhiều môi giới khi nhìn thấy chiếc xe lăn của tôi—

Khi nghe tôi nói: chỉ dùng một phần tiền quyên góp để mua nhà, phần còn lại muốn dành giúp người khác—

Và biết rằng tôi yêu cầu nhà có lối đi, có thang máy, có thiết kế thân thiện—

Họ đều thoáng chần chừ, rồi lắc đầu.

Chúng tôi đi xem mấy khu mới tự xưng là “hỗ trợ người khuyết tật”.

Dốc thì dựng đứng.

Thang máy thì chật đến mức không quay xe được.

Cũng từng xem vài căn nhà cũ tầng thấp.

Nhưng chỗ thì xập xệ, chỗ thì thổi giá quá đáng.

Cho đến hôm đó.

Luật sư Trần lái xe đưa tôi tới một khu dân cư cũ ở phía Tây thành phố.

Khu ấy tên là Phong Lâm Viên.

Nhà xây đã lâu, tường ngoài bong tróc, sơn loang lổ.

Nhưng cây cối rợp bóng, yên tĩnh đến lạ.

Căn nhà được giới thiệu nằm ở tầng một.

Hai phòng ngủ, một phòng khách.

Diện tích hơn bảy mươi mét vuông.

Dù hơi cũ—

Nhưng bảo dưỡng rất tốt.

Điều quan trọng nhất là—

Ngay lối vào tòa nhà, có một đoạn dốc xi măng thoai thoải, đủ cho xe lăn di chuyển dễ dàng.

Hành lang rất rộng.

Dù thang máy hơi cũ, nhưng không gian đủ lớn cho xe lăn vào ra.

Nhà vệ sinh cũng rộng rãi, hoàn toàn có thể cải tạo thêm nếu cần.

Chủ nhà là một cặp vợ chồng già đang gấp rút chuyển đi để sống cùng con trai, nên giá cả báo ra rất thực tế, không chèn ép.

Khi tôi ngồi trên chiếc xe lăn điện mới mà luật sư Trần đã giúp tôi mua bằng một phần tiền quyên góp—

Chiếc xe nhẹ, yên tĩnh, động cơ êm và mạnh.

Lần đầu tiên lăn vào căn phòng khách lát gạch màu be sáng ấy.

Ánh nắng trưa xuyên qua cửa sổ kính sạch sẽ.

Ấm áp rọi lên vai tôi.

Một cảm giác vững vàng, chưa từng có.

Chầm chậm bao trùm lấy tôi.

“Chính là nơi này.”

Tôi nói với chính mình.

Ngày ký hợp đồng—

Tôi cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất mình có.

Một chiếc áo sơ mi xanh đã phai màu vì giặt nhiều, nhưng sạch sẽ, được là phẳng phiu.

Tôi ngồi trong xe lăn.

Trước mặt là bàn hợp đồng.

Bên cạnh là giám đốc Lý khu dân cư và luật sư Trần, đứng làm chứng.

Từng nét từng nét, tôi viết tên mình lên bản hợp đồng mua bán:

Phương Lệ Đình.

Khi đặt bút cuối cùng xuống bàn—

Tôi khẽ vuốt tên mình trên giấy.

Rồi chậm rãi đưa tay lướt qua hàng chữ in trên giấy chứng nhận quyền sở hữu:

Quyền sử dụng: Phương Lệ Đình (sở hữu độc lập).

Một luồng hơi nóng đột ngột dâng lên sống mũi.

Chua xót, nghẹn ngào đến khó tả.

Tôi cắn mạnh môi dưới—

Chỉ để không bật khóc ngay tại chỗ.

Đây là nhà của tôi.

Một mái ấm tôi đã đổi bằng:

– Tiếng gào xé ruột trước đám đông,

– Sự tàn nhẫn của người thân,

– Và lòng tốt vô danh của biết bao con người xa lạ.

Một mái nhà thực sự thuộc về tôi.

Ngày chuyển nhà được chọn vào cuối tuần.

Tôi không có nhiều đồ.

Các tình nguyện viên từ khu phố và luật sư Trần đến giúp đỡ.

Chẳng mấy chốc, tôi đã rời khỏi căn trọ tối tăm ẩm mốc.

Chuyển hẳn vào ngôi nhà nhỏ tràn ngập ánh nắng.

Sau khi sắp xếp gọn gàng, tiễn mọi người về.

Tôi bắt đầu lăn xe, từng chút một làm quen với ngôi nhà mới.

Nắng vàng xuyên qua cửa kính ban công.

Đổ bóng lấp lánh trên sàn gỗ.

Bên ngoài cửa sổ—

Là cây long não già rợp tán trong khuôn viên, nơi vọng về tiếng chim ríu rít.

Ngay lúc ấy—
Chuông cửa vang lên.

Tôi nghĩ có tình nguyện viên để quên đồ.

Lăn xe ra mở cửa.

Nhưng đứng bên ngoài—

Là Phương Kiến Quân.

Mới chỉ mấy ngày không gặp—

Anh ta như già đi cả chục tuổi.

Râu ria xồm xoàm.

Mắt trũng sâu, đỏ ngầu.

Tóc bết dính, bẹp dí vào da đầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương