Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tựa như trở về với quỹ đạo bình yên mà tôi chật vật lắm mới giành được.
Tôi tiếp tục làm đồ thủ công.
Viết những bài tâm sự nho nhỏ.
Thỉnh thoảng.
Phương Kiến Quân lại dẫn Tiểu Bảo đến thăm tôi.
Anh ta vẫn ít nói.
Khuôn mặt luôn mang theo vẻ mỏi mệt và áy náy chẳng thể xua đi.
Nhưng mỗi lần tới.
Anh ta đều lặng lẽ.
Đặt một phong bì có tiền.
Vào trong hộp sữa đặt trước cửa nhà tôi.
Không nhiều.
Có khi vài trăm.
Có khi một ngàn.
Tôi biết.
Đó là số tiền ít ỏi anh ta chắt chiu từ đồng lương công nhân.
Là phần bồi thường mà anh ta đã từng hứa.
“Chị…”
Có một lần.
Anh ấy cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói khi tôi mở cửa.
Giọng khàn khàn, thấp trầm.
Mang theo sự cam chịu nặng nề.
“Tôi biết… số tiền này… chẳng bù đắp được gì đâu…”
“Nhưng… tôi sẽ trả mãi.”
“Cho đến khi… tôi không còn trả nổi nữa.”
“Đây là… thứ tôi nợ chị.”
Nói xong.
Anh ấy không nhìn tôi nữa.
Dắt Tiểu Bảo rời đi thật nhanh.
Bóng lưng vẫn khom xuống.
Nhưng dường như…
Đã có thêm một chút quyết tâm để gánh vác trách nhiệm.
Tiểu Bảo và tôi.
Cũng dần thân thiết hơn.
Bé bắt đầu chủ động gọi tôi là “cô”.
Sẽ khoe với tôi những bức tranh bé vẽ ở mẫu giáo.
Sẽ tò mò nhìn tôi làm đồ thủ công.
Nụ cười hồn nhiên ấy.
Là vệt sáng hiếm hoi.
Trong cuộc sống đầy u ám của tôi.
Còn mẹ tôi, Lý Quế Hương.
Từ sau lần bà thở dài trước siêu thị hôm đó.
Không còn xuất hiện nữa.
Nhưng nghe hàng xóm nói.
Thỉnh thoảng bà sẽ ngồi rất lâu ở công viên trong khu.
Hướng ánh mắt về phía tòa nhà tôi đang sống.
Ngồi yên như thế rất lâu.
Ánh mắt bà.
Phức tạp.
Không ai biết bà đang nghĩ gì.
Cuộc sống cứ thế trôi qua.
Không buồn không vui.
Cho đến hơn một tháng sau.
Một cuộc điện thoại bất ngờ.
Đã phá vỡ sự yên bình.
Điện thoại là từ hội người khuyết tật thành phố.
Họ mời tôi.
Tham gia buổi chia sẻ cộng đồng dành cho người khuyết tật.
Kể về câu chuyện của mình.
“Cô Phương, câu chuyện của cô thật sự rất truyền cảm hứng.”
“Chúng tôi hy vọng cô có thể chia sẻ hành trình bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Cũng như cách cô vực dậy sau nghịch cảnh.”
“Để tiếp thêm dũng khí và hy vọng cho những người đang trải qua điều tương tự.”
Người bên đầu dây nói bằng giọng chân thành.
Chia sẻ?
Lột trần vết thương của mình.
Trước mắt bao người lạ?
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn từ chối.
Nhưng khi lời định buông ra.
Tôi lại ngập ngừng.
Tôi nhớ đến những lần được người lạ quyên góp giúp đỡ.
Nhớ đến luật sư Trần, phóng viên Lưu, các nhân viên cộng đồng đã giúp tôi vô điều kiện.
Nhớ đến những bình luận cổ vũ tôi giữa màn đêm tuyệt vọng.
Có lẽ.
Những trải nghiệm đầy đau đớn của tôi.
Thật sự có thể trở thành ánh sáng nhỏ.
Soi sáng cho ai đó đang bước đi trong bóng tối?
Tôi im lặng vài giây.
Rồi hít sâu một hơi.
“Được… tôi sẽ tham gia.”
Tôi không dùng giọng căm phẫn để kể.
Mà bằng một giọng nói bình tĩnh.
Tôi kể lại hành trình của một người khuyết tật bị chính người thân phản bội.
Làm sao từ đáy sâu tuyệt vọng.
Tôi từng chút từng chút một gắng gượng bước ra ánh sáng.
Tôi kể về cú sốc và nỗi phẫn nộ khi phát hiện khoản tiền trợ cấp bị đánh cắp.
Kể về lần dồn hết can đảm đứng lên tố cáo tại khách sạn Đế Hào.
Kể về sự giằng xé và tuyệt vọng khi mẹ tôi cầu xin.
Kể về làn sóng ấm áp từ những người xa lạ.
Đã nâng đỡ tôi, giúp tôi có được một mái nhà của riêng mình.
Kể về cảm giác bất lực khi nỗi sợ hãi và đe dọa quay trở lại.
Cũng kể về sự bảo vệ mà luật pháp và dư luận cuối cùng đã mang đến cho tôi.
Kể về hành trình trong cuộc sống mới.
Tôi dùng từng đường kim, mũi chỉ.
Để tìm lại sự bình yên và giá trị của chính mình.
“Tôi từng đánh mất rất nhiều thứ.”
“Danh dự, niềm tin, thậm chí cả sự gắn bó máu mủ.”
“Nhưng tôi cũng nhận lại được rất nhiều.”
“Sự tử tế từ người xa lạ.”
“Sự ủng hộ từ pháp luật.”
“Và điều quan trọng nhất là…”
Tôi dừng lại một nhịp.
Ánh mắt lướt qua những khuôn mặt cũng mang đầy vết thương nhưng vẫn kiên cường dưới khán đài.
“Tôi đã giành lại quyền làm chủ cuộc đời mình.”
“Tôi không còn là ‘gánh nặng’ hay ‘kẻ vô dụng’ trong mắt người khác nữa.”
“Số phận từng nhấn tôi xuống bùn lầy.”
“Nhưng tôi đã vùng lên…”
“Nở ra một bông hoa nhỏ bé nhưng kiên cường của riêng mình.”
Khi tôi nói xong.
Cả hội trường im lặng vài giây.
Rồi…
Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.
Không ồn ào cuồng nhiệt.
Nhưng chứa đựng sức mạnh và sự đồng cảm sâu sắc.
Tôi nhìn xuống dưới khán đài.
Có mấy người bạn cũng ngồi xe lăn như tôi.
Mắt ánh lên những giọt lệ xúc động.
Cố sức vỗ tay thật to.
Một cô gái trẻ mất cả hai tay.
Dùng chân kẹp lấy bút.