Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
(9)
Tôi chút lý trí, biết Phong Trình muốn .
Tôi gằn từng chữ: “Phong Trình, gọi bác tôi.”
Phong Trình nói: “ chính là bác .”
Khi phòng hắn, tôi đã choáng váng.
Lúc Phong Trình gần tôi, tôi đảo khách thành chủ, đè người cửa, ngón luồn vào trong tóc hắn, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn, chiếm đoạt môi lưỡi của hắn.
Phong Trình cũng giống cắn thuốc, hưng phấn hơn so với tôi.
Hắn xé quần của tôi, hôn lỗ tai của tôi, cổ, xương quai xanh…
Hắn tự lẩm bẩm:
“Anh, thật sự, rất nhớ anh.”
Chúng tôi giống hai con thú hoang, đều muốn nuốt chửng lẫn nhau.
Thậm chí không kịp giường.
Sáng hôm sau, cúc cũng không tìm thấy.
Quần ném lung tung cửa tới bệ cửa sổ, đồ trang trí bị đụng ngã đầy đất.
Phong Trình không ở đây.
Tôi đứng trên bệ cửa sổ hút thuốc, điện thoại di động rung .
Là tin nhắn của Nhị gia: [ đây, lầu ba, .]
Nhị gia thờ Quan Công.
Trong công , Phong Trình đang quỳ, sống lưng thẳng tắp.
Nhị gia ngồi ở một sô pha, trong cầm một cái roi mây.
“Anh nhau, Phong Trình, con anh vậy sao?”
“ anh?”- Phong Trình cười lạnh một tiếng.
“Ông quên rồi à, mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi.”
Phong Tịch rũ , trầm giọng nói: “Không nhận sai, phải nhận phạt.”
Phong Tịch đem dây mây đưa ta, để ta động thủ.
Tôi há miệng: “Nhị gia, tối hôm …”
Lỗi không phải ở Phong Trình.
Phong Tịch ngước , bình tĩnh nhưng không phép tôi lặp : “A Dật, động thủ.”
Tôi cụp nói: “Vâng.”
Không cần nhiều lời.
Phong Tịch cái cũng biết.
Đây là ở Phong gia.
Mọi chuyện tối , ông đều rõ ràng.
Chỉ là ông muốn trách Phong Trình, che chở Phong Linh.
“ đi.”
Một trăm cây mây.
Sống lưng Phong Trình không cong một chút nào, cũng không kêu rên.
Sau khi xong, tôi đổ mồ hôi nhiều hơn cả Phong Trình.
Phong Trình chống đỡ cơ thể đứng , tựa vào người tôi, nhìn phía Phong Tịch: “ không?”
Tôi đỡ Phong Trình rời khỏi , hắn vẫn không nói , giống đang suy nghĩ sự tình.
góc tầng ba, hắn đột nhiên đè vai tôi, ghé vào tai tôi nói: “Anh, mua anh một cái roi. sau mỗi lần không nghe lời, anh cứ việc .”
“?”
Phong Trình đỏ mặt, đè thấp giọng hơn khàn: “Vừa rồi, chỉ cần nghĩ tới anh đang , liền… cảm thấy rất hưng phấn.”
“?”
Tôi gọi: “Phong trình.”
“Hả?”
“Đừng lãng phí thời gian.”
(10)
Sau khi đưa Phong Trình phòng, điện thoại di động nhận tin nhắn: “Thư phòng.”
Tôi nắm chặt điện thoại di động, đứng ngoài một lúc lâu rồi mới đi vào.
“Không phải bảo không quen sao?”
Phong Tịch tựa vào ban công, ngoắc ngoắc với tôi: “ đây.”
Tôi chỗ ông , Phong Tịch nghiêng đầu, giơ kéo cổ tôi xuống, xoa xoa vết hôn cổ tôi, trầm giọng nói: “Sắp bị tiểu tử kia hôn nát rồi. Vì sao Phong Trình , Phong Linh không ?”
Phong Linh hạ thuốc, tôi ngủ cùng Phong Trình.
Quả nhiên, chuyện tối hôm , ông ất biết rất rõ.
Tôi nói: “Tối là chuyện ngoài ý muốn.”
Diện mạo của Phong Trình một nửa là di truyền của Phong Tịch.
Quay hai mươi trước, Phong Tịch đại khái cũng không kém Phong Trình hiện tại là bao nhiêu.
Chỉ là Phong Tịch tuổi này, trải bao gió mưa, khoác ngoài vẻ ôn hòa điềm tĩnh.
trong cũng là một tên điên.
“A Dật, ba trước, nói với tôi, chỉ .”- Phong Tịch hướng trên, nắm lấy hàm dưới của tôi.
“Hiện tại, cùng con ta giường.”
Nam nữ Phong Tịch đều ăn sạch, ngoài ông nuôi một đống tình nhân.
Ba trước, lúc say rượu ông đã hỏi tôi: “A Dật, muốn thử với ta không?”
Tôi chối.
Người tình là người tình, là .
Phong Tịch phân biệt rất rõ ràng.
Ông không thiếu một người để vui chơi.
Phong Tịch chỉ là chút hứng thú, ngồi vào vị trí này, dạng cũng , không thể ép buộc người khác.
Tôi nói muốn , Phong Tịch chỉ dùng tôi , không nhắc tới những thứ khác.
Nhưng hiện tại, tôi ở dưới mí ông ngủ cùng Phong Trình.
Vậy không tính là thuần túy.
Tôi nói: “Nhị gia, tôi thể chức chứ?”
Phong Tịch nở nụ cười, buông tôi ra: “ nói lời thật ngu ngốc. Theo ta nhiều vậy, muốn đi là đi muốn là sao?”
Phong gia cũng chẳng phải ăn sạch sẽ , bước một chân vào liền không ra .
Đạo lý đó tôi hiểu.
“Thay ta trông chừng Phong Trình đi.”
Phong Tịch giúp tôi sửa cổ .
“Đừng để nó chơi mức mất bản thân mình, ta đang chờ nó nối dõi tông ta đấy.”
Phong Tịch nhắm nói: “Hai người, chơi đùa một chút là , đừng để ý.”