Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
, ta cong ngón trỏ ngón cái tay trái , đưa lên miệng, dồn hơi xuống đan điền, huýt một sáo thật to.
Chẳng bao lâu sau, phía lỗ có sột soạt.
Mộ Dung Tín lùi một bước, nhìn kỹ thì một cái lông xù chui ra miệng lỗ.
A Hoàng “gâu” một , dùng sức hai chân sau chui tọt vào, lao thẳng vào lòng ta.
Ta bị nó xô ngã ngồi bệt xuống đất.
A Hoàng mừng quýnh lên, cái đuôi vẫy tít như chong chóng, cái lưỡi ấm áp cứ l.i.ế.m l.i.ế.m để ta.
Ta ha hả, ôm chặt nó mà gọi bảo bối, tiểu bảo bối.
Đợi A Hoàng qua cơn phấn khích, ta mới gỡ cái túi vải trên lưng nó xuống, ra bánh nướng thịt bò, đưa Mộ Dung Tín.
Ngài nhìn cảnh này, vẻ khó đoán, nhận gói đồ hỏi: “Nàng không phải cha mẹ đều mất sao?”
Ta xoa xoa để A Hoàng, nựng nịu má nó, thơm ôm: “Đúng vậy, cha mẹ mất , nhưng còn có .
“A Hoàng nhà ta là chú tuyệt vời nhất trên đời.”
A Hoàng lè lưỡi .
“Một nó làm sao mua được những thứ này?”
Ta lật miếng đồng sáng loáng trên cổ nó Mộ Dung Tín xem: “Trước đây nhờ chợ dẫn nó nhận cửa hàng, vài lần là nó tự được. A Hoàng thông minh lắm, hai năm nay chưa làm hỏng việc bao giờ.”
“Dựa vào nó mà Đông tuồn đồ ra vào suốt hai năm nay?” Ngài nheo mắt.
Ta ôm chặt cổ A Hoàng, lúc này mới nhận ra ngài hơi không vui, mím môi : “Ầy dà, bọn thần thiếp chỉ mua chút đồ ăn với phấn sáp thôi, có làm gì xấu đâu.”
Ngài hừ lạnh một .
7
chuyện A Hoàng, Mộ Dung Tín ban có chút không vui, nhưng rất nhanh đã nguôi giận, thậm chí còn định nhờ A Hoàng mang thư ghi chép về việc trồng lúa Đại Tư Nông.
Ta lo Đại Tư Nông nhát gan, thư phế thái tử do A Hoàng mang sẽ làm hại nó.
Lỡ đánh c.h.ế.t làm lẩu thịt thì toi.
Mộ Dung Tín thề thốt rằng Đại Tư Nông không phải như vậy, ta suy nghĩ mấy ngày trời mới đồng ý.
May mà nửa tháng sau, A Hoàng bình an trở về, mang theo không ít hạt giống cây trồng thư hồi âm Đại Tư Nông.
Nó còn béo lên trông , bộ lông bóng mượt.
Mộ Dung Tín đồ xong liền nhốt thư phòng.
Ta dắt A Hoàng nhảy tung tăng Đông .
Cái mũi nó thính lắm, vèo một cái đã vườn tường vi, dí mũi ngửi tới ngửi lui trên một khoảnh đất mới xới, dùng móng vuốt cào cào mà sủa “gâu gâu”.
Ta ấn nó xuống, chỉ vào mũi nó : “Ta dưới đó có đồ.”
Nó chớp chớp mắt, cái mũi nhỏ ươn ướt dí sát vào, xoay vòng vòng dùng móng vuốt đào bới.
Ta cản nó , giọng nghiêm nghị cảnh cáo: “Ta chôn, không được đào lung tung.”
A Hoàng hiểu ý, “ẳng” một ngoáy m.ô.n.g .
Ta đứng dậy, xoay thì Mộ Dung Tín không đã ra ngoài lúc nào, đứng cách đó không xa nhìn ta.
Tim ta khẽ nhói, không ngài khi nào.
Với thính giác ta, ngài không thể nào gần mà không gây động, sẽ không nghe được điều gì không nên nghe, nghĩ đây, ta yên tâm, nở nụ hỏi ngài có chuyện gì.
Mộ Dung Tín vẫn lạnh tanh, chỉ đã giờ cùng ăn cơm.
Hai tháng nữa trôi qua, kinh đô bước vào những ngày hè nóng nực, ruộng nước, ruộng khô vườn rau Đông nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ hàng ngày ta mà đều tươi tốt um tùm.
Số trứng gà ta nhờ A Hoàng mua về đã nở ra không ít những chú gà con lông vàng óng, ta bắt ổ ra, thả rông quanh vườn rau.
Lũ gà con lạch bạch đuổi theo Mộ Dung Tín đang tưới nước, mổ vào chân ngài, làm ngài giật .
Ta ha hả, tới đội chiếc nón lá lên ngài.
Mộ Dung Tín ngơ ngác: “Có mưa đâu, đội cái này ta làm gì?”
Ta hì hì: “Che nắng chứ sao.”
“Ừm, sao phải che nắng?”
“Chống nắng chứ sao, Thái tử không dạo này đen nhiều à.”
Ngài sững , nhìn tay chân : “Đen thì đen, không sao.”
“Có sao đấy,” ta nghiêm , “ta sợ đen.”
Ngài lườm ta một cái rõ ghét, nhưng không bỏ cái nón lá vướng víu kia ra.
Trời nóng nực, không có băng đá để làm mát như trước, may mà Mộ Dung Tín đã phòng xa, tháng ba đã trồng mấy dây dưa hấu bên bờ ruộng nước.
Giờ đây, những quả dưa hấu tròn vo, mập mạp dưới giàn đã mùa thu hoạch.