Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, thì đã ở trong phủ Tướng quân, trong khuê phòng năm xưa của ta.
Mẫu thân ngồi bên giường, viền mắt đỏ hoe, lặng lẽ trông ta.
“Mẫu thân… Phó Chi Hằng thế nào rồi?”
Ta vừa mở mắt, việc đầu tiên là cất tiếng khàn đặc hỏi ra câu ấy.
“Hắn không sao cả. Vừa có thư truyền bằng bồ câu, nói hắn đã tỉnh lại, không có gì đáng ngại.” – Mẫu thân nắm chặt tay ta, nói.
Nghe vậy, ta nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Thế nhưng, ngay sau đó, một cơn đau nhói mơ hồ bỗng siết lấy lòng ta.
Thì ra… chỉ cần hắn không còn là phu quân của ta, hắn sẽ không sao cả.
Thì ra, ta và hắn, kiếp này định sẵn có duyên mà chẳng có phận.
“Mẫu thân… mau lấy cho con cái túi sưởi, tim con đau quá…” – ta vội nói, giọng nghẹn ngào.
…
Tựa như ta đã sinh bệnh, giữa tiết trời nắng nóng, mỗi ngày đều phải ôm túi sưởi ấm áp trước ngực, mới thấy dễ chịu được chút ít.
Ta từng nghĩ, chắc do bôn ba mệt nhọc, tổn hại nguyên khí, nhưng về sau mới phát hiện, bệnh này… có liên quan đến Phó Chi Hằng.
Chỉ cần có người nhắc tới hắn, tim ta liền âm ỉ đau, không sao kìm nén.
“Mẫu thân, con muốn đến nhà ngoại ở một thời gian.”
Nơi đó sẽ không có ai nhắc tới Phó Chi Hằng, bệnh của ta… có lẽ sẽ khá hơn.