Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
“Chúc mừng Phó phu nhân! Phó đại nhân trị thủy có công, ngài ấy đã đem toàn bộ công lao để xin Hoàng thượng sắc phong cho người danh hiệu cáo mệnh phu nhân. Phó phu nhân, còn không lĩnh chỉ tạ ân?” – Bạch công công cười tươi như hoa.
Ta c/h/ế/t sững, men rượu lập tức tiêu tan sạch sẽ.
“Không phải… Bạch công công, thánh chỉ này có nhầm lẫn rồi chăng? Ta với Phó Chi Hằng đã hòa ly từ lâu mà!”
“Phó phu nhân, cẩn ngôn! Hoàng thượng không bao giờ sai sót đâu.” – Bạch công công làm bộ nổi giận.
“Bạch công công,” – ta đỡ lấy cái đầu còn đang choáng váng, đứng dậy đi tới trước mặt Bạch công công, kiên nhẫn phân giải,
“Hôm đó, Phó Chi Hằng trọng thương nguy kịch, ta vội vã về kinh cầu thánh chỉ cho hai ta hòa ly. Ta vừa hòa ly xong, hắn liền tỉnh lại. Việc này, công công rõ mà, đúng không?”
“Phó phu nhân, nhưng hôm đó, Hoàng thượng căn bản chưa từng đồng ý mà.” – Bạch công công nhẹ nhàng nhấc tay, khẽ nói.
“Không thể nào!” – ta phất tay, quả quyết đáp.
“Phó phu nhân, người không biết thôi. Trước khi Phó đại nhân rời kinh, đã đến xin Hoàng thượng ban một lời hứa. Rằng trong thời gian ngài ấy không có mặt, bất luận là ai thỉnh cầu hòa ly, Hoàng thượng cũng tuyệt không đồng ý. Hôm đó, người còn chưa nghe được hồi đáp của Hoàng thượng đã ngất xỉu rồi. Thế nên, người và Phó đại nhân chưa từng hòa ly, người vẫn luôn là Phó phu nhân.”
Bạch công công lập tức nhét thánh chỉ vào tay ta.
“Nhưng… nếu hai ta chưa hòa ly, sao hắn lại tỉnh? Công công rõ mà, ta… khắc phu đấy!” – ta lại nhét trả thánh chỉ vào tay Bạch công công.
“Người có khắc phu hay không, lão nô không rõ. Lão nô chỉ biết, Phó đại nhân vẫn khỏe mạnh, hoạt bát như thường. Đáng ra đêm qua đã tuyên chỉ rồi, nhưng hai vị cứ mãi… bận rộn, lão nô đành đợi tới sáng nay.” – Bạch công công lườm ta, mang đầy oán khí, lại nhét thánh chỉ vào lòng ta.
“Gì cơ? Đêm qua… Phó Chi Hằng cũng tới đây?” – ta chỉ thấy như sét đánh ngang tai.
“Yên nhi!”
Cùng với giọng nói ôn hòa ấy, Phó Chi Hằng thân vận y bào màu nguyệt bạch, từ sau bức bình phong chậm rãi bước ra.
Hắn tuấn dật như ngọc, phong tư tuyệt thế, như tiên nhân giáng trần.
Nhưng ta thì cứ như vừa gặp quỷ.
“Vậy… đêm qua, không phải ta say rồi mơ mộng?” – nhớ lại hành vi chủ động điên rồ đêm qua, cả người ta như có kiến bò, đầu da run rẩy.
“Là say, nhưng không phải mộng.” – ánh mắt Phó Chi Hằng sâu thẳm, từng bước tiến lại gần.
“Phịch.” – thánh chỉ trong lòng ta rơi bịch xuống đất.
“Ôi chao, lại rơi nữa rồi? Vứt bừa bãi thế là không đúng đâu.” – Bạch công công vội vã cúi người nhặt lại.
“Ôi trời, đầu ta choáng quá, hình như sắp mất trí nhớ rồi…” – mặt ta đỏ bừng, tay ôm trán, quay người muốn trốn.
Phó Chi Hằng đã bước đến phía sau, ôm chặt ta vào lòng.
Hương thơm thanh mát trên người hắn bao phủ lấy ta, chính là mùi hương ta ngày đêm khát khao.
“Yên nhi!” – Phó Chi Hằng vùi đầu nơi cổ ta, giọng khàn khàn, dịu dàng nói,
“Vi phu đến đón nàng về nhà.”