Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
Ông nội Hứa sống trong một căn nhà cấp bốn kiểu cũ, có sân nhỏ bao quanh.
Không lâu sau, phía cổng vang lên tiếng hét chói tai:
“Hứa Gia Nguyên! Anh ra đây cho tôi! Không dám gặp tôi à? Đồ hèn nhát!”
Mặt Hứa Gia Nguyên lập tức tái mét, như bị điểm trúng tử huyệt, cuống cuồng lao ra ngoài chẳng kịp ngoái đầu.
Trong phòng, cả nhà họ Hứa mặt ai nấy đều đông cứng, không ai dám lên tiếng.
Thật ra muốn khiến Tần Tiêu phát điên không có gì khó.
Trước bữa ăn, tôi cố tình đeo chiếc nhẫn mới vào ngón áp út, tranh thủ lúc mọi người đang ngồi quây quần, chụp một tấm ảnh.
Bối cảnh: bàn tiệc, cả nhà họ Hứa, đầy đủ vai vế.
Rồi đăng một story chỉ hiển thị với Tần Tiêu:
Tiệc đính hôn: đơn giản mà đủ đầy. Cuối cùng, vẫn là anh.
Một phát đâm ngay tim.
Tôi bước ra sân, theo sau là dì Hứa và chú Hứa, cả hai đều nửa lo nửa ngại.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cả nhà họ Hứa đều thấy rõ cảnh tượng đang diễn ra:
Hứa Gia Nguyên mặt mày lúng túng, luống cuống đẩy người con gái đang ôm lấy mình ra.
Còn Tần Tiêu thì vừa khóc vừa vùng vằng, ôm chặt lấy cậu ta không buông, như một màn bi kịch tấu hài sống động trước mặt mọi người.
Tôi đứng đó, không chen vào, cũng không lên tiếng.
Chỉ lạnh lùng quan sát.
Khoé môi khẽ cong lên một đường cong sắc lẻm.
Cũng chỉ đến thế thôi sao, Tần Tiêu?
Chưa gì đã vỡ vai rồi à? Còn nhiều thứ hay ho đang chờ phía sau kia.
Cũng may người gặp phải là tôi.
Chứ nếu là một cô gái đơn thuần, thật lòng yêu, thì đã bị hai người – một tra nam, một tiện nữ – hại đến thê thảm rồi.
Tôi xoay người lại, bước vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi, thất thần.
Vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ông nội Hứa đang run rẩy chống gậy, chậm rãi đi ra cửa.
“Ông ơi…”
Khoé mắt tôi đỏ hoe, lệ sắp trào mi.
Giọng nghẹn ngào:
“Con cũng từng muốn cùng Gia Nguyên đi đến cuối con đường… nhưng thật sự, con không trụ nổi nữa rồi.”
Ông nội Hứa thở dài, ánh mắt đục ngầu nhưng vẫn sáng ngời một nỗi đau mà tôi hiểu.
“Con bé ngốc… ông đã nói rồi, ông tôn trọng quyết định của con. Là thằng Gia Nguyên không xứng với con, nó khiến ông thất vọng quá… cũng là ông không làm tròn lời hứa với ông nội của con.”
Đằng sau, chú Hứa và dì Hứa im lặng cúi đầu.
Không còn một ai dám nhìn thẳng vào tôi, càng không ai dám mở miệng nói một câu để biện hộ cho kẻ họ gọi là “con trai”.
20.
Sau hôm đó, Hứa Gia Nguyên như phát điên gọi cho tôi liên tục, nhưng tôi không bắt máy dù chỉ một lần.
Không liên lạc được, anh ta liền chực chờ dưới toà nhà nơi tôi làm việc.
“Thi Thi, sao em có thể nói chia tay là chia tay?”
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, vươn tay định nắm lấy tay tôi:
“Ngay cả đồ đạc ở nhà cũng mang đi hết rồi, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Chia tay rồi mà còn để lại đồ đạc? Chẳng lẽ đợi hôm nào quay lại à?
Tôi hất tay anh ta ra, lạnh giọng:
“Tôi đã cho anh không ít cơ hội, nhưng anh thì sao? Có bao giờ coi trọng điều đó?”
Anh ta nhìn tôi đầy không tin nổi, thấp giọng cầu khẩn:
“Chúng ta… không nên thành ra thế này. Thi Thi, anh thật lòng muốn cưới em.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi lại từng chữ một:
“Cưới tôi về để làm gì? Để nấu cơm, giặt giũ, sinh con, còn anh thì thong thả đi ra ngoài tìm niềm vui khác à?”
Anh ta sửng sốt, lùi lại mấy bước, giọng run rẩy:
“Chuyện hôm đó… em nghe thấy rồi? Anh… anh chỉ nói chơi với bạn thôi, thật mà. Anh thật lòng yêu em. Ba mẹ anh, ông nội anh đều rất quý em…”
Tôi bật cười, nụ cười vừa chua chát vừa mỉa mai:
“Cuối cùng cũng chịu nói thật. Anh chẳng cần yêu, anh chỉ cần một người vợ ‘đạt chuẩn’ – chăm lo gia đình, dạy dỗ con cái, dọn dẹp mọi thứ trong nhà.
Còn tình cảm ư? Thứ đó với anh đâu có quan trọng.”
“Không phải vậy đâu Thi Thi, anh thật sự yêu em!”
“Yêu tôi?”
Tôi cười lạnh. “Anh rõ ràng biết cô ta có ý đồ không sạch sẽ, vậy mà vẫn để mặc cho ả ve vãn, hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi.
Anh nghĩ tôi vì yêu mà sẽ mãi không dám chia tay đúng không?”
Tôi giơ thẳng điện thoại lên trước mặt anh ta, để anh ta nhìn cho rõ mấy chục tin nhắn và ảnh mà Tần Tiêu gửi – từ mấy cái story mập mờ đến ảnh hai người họ thân mật khóa môi.
“Nếu tôi mà còn chịu đựng thêm nữa, thì đúng là mọc sừng đến hóa đá!”
Hứa Gia Nguyên cứng đờ tại chỗ, ánh mắt dại đi, giọng lạc hẳn:
“Xin lỗi Thi Thi, anh… anh cứ tưởng…”
“Anh tưởng tôi yêu anh đến mức nhẫn nhịn mãi à?”
Tôi nhìn anh ta, giọng nói lạnh như băng.
“Tôi nhẫn nhịn vì yêu anh. Nhưng bây giờ, tôi không yêu anh nữa. Mọi thứ… chấm hết rồi.”
Hứa Gia Nguyên như bị sét đánh giữa trời quang, đứng đơ ra đó, như thể linh hồn đã rơi rớt đâu mất.
21.
Sau đó, Hứa Gia Nguyên lại tiếp tục mấy trò cũ rích như cầm hoa hồng đứng trước cổng cơ quan tỏ tình, không che ô đứng giữa trời mưa để sám hối, rồi canh chừng cả đêm dưới nhà tôi.
Tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, kéo thẳng vào “nhóm hậu cung bị block”, đám chị em ở đấy nhìn cảnh này đến phát ngán rồi.
Cuối cùng vẫn là ông nội tôi phải ra tay, gọi điện cho ông nội nhà họ Hứa, giọng vừa nhẹ nhàng vừa đầy ẩn ý:
“Ép duyên thì chẳng ai hạnh phúc đâu. Bảo thằng Gia Nguyên nghĩ thoáng chút đi.”
Từ đó trở đi, Hứa Gia Nguyên mới chịu yên phận.
Về sau, tôi nghe bạn chung kể lại — Hứa Gia Nguyên với Tần Tiêu cãi nhau một trận tơi bời.
Anh ta xé hết hình chụp chung với ả, quà cáp Tần Tiêu tặng cũng vứt hết vào thùng rác.
Tần Tiêu tức đến khóc, mắng anh ta vô ơn bạc nghĩa.
Còn Hứa Gia Nguyên thì đỏ bừng mặt, gân cổ lên quát:
“Tần Tiêu, cô tự thấy nhục chưa? Biết tôi có bạn gái mà vẫn cứ dính lấy tôi. Mấy mối trước bị cô phá thì tôi nhịn, nhưng Thi Thi là người tôi định cưới! Bây giờ cũng bị cô phá nát rồi, còn mặt mũi nào dây dưa nữa hả?”
Tần Tiêu cũng chẳng vừa:
“Nhục? Nếu anh không đồng ý, tôi trói được anh chắc? Miệng thì nói yêu bạn gái, mà mắt vẫn dính trên người tôi, giờ đổ hết lên đầu tôi là sao hả!”
Nhìn thấy Hứa Gia Nguyên nhìn cô như… như đang đập đá, Tần Tiêu lại ôm mặt khóc nức nở, lao vào giằng xé cổ áo anh ta:
“Gia Nguyên à! Nếu anh không cứ ve vãn tôi, để tôi hiểu lầm anh thích tôi, tôi đã không phí bao nhiêu năm để ở bên anh!
Bây giờ anh đã đủ trò thì anh không thể bỏ tôi như vậy! Anh phải chịu trách nhiệm trước đã!”
Hứa Gia Nguyên tức đến run người, một tay đẩy cô ta ngã vật xuống nền:
“Tao có ngủ với mày đâu mà phải chịu trách nhiệm cho mày? Mày là ai mà dám đòi hỏi kiểu đó!”
Đó là lần đầu tiên Tần Tiêu gặp cú “đá lạnh” như thế. Trong lúc bế tắc, cô ta đã tìm cách tự vẫn ngay tại nhà.
May mà được gia đình phát hiện kịp thời, đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Bạn bè gọi điện báo tin, anh ta còn lúng túng nói một câu không ai ngờ nổi:
“Lại thế à? Cô ấy muốn chết thì để tự lo đi, cô có gan thì cứ làm đi!”
Nghe đến câu đó, người nhà Tần Tiêu tức sôi ruột. Cha và anh trai cô ta cùng vài người lao tới sống chung bồi lưng anh ta một trận xanh lè tím người, buộc gia đình họ Hứa phải bồi thường.
Cuối cùng, vẫn là cụ Hứa ra mặt – nói lời xin lỗi, giám sát việc đền bù.
Vừa ra viện, anh ta lại bị chú Hứa bắt đi… hành hạ theo kiểu quân đội:
6 giờ dậy, 9 giờ ngủ
Gấp chăn như gấp đậu phụ
Đi bộ tập thể dục mỗi sáng
Ghi nhật ký tư duy và học luôn bài học “cách làm người” từ ông nội
Cụ bảo: chỉ có như vậy mới “reboot” được thằng playboy lắm chiêu, không có thời gian mà tiếp tục phá hoại các cô gái khác!
Tôi đặt trọn niềm tin rằng ông cụ Hứa nhất định sẽ thi hành nghiêm chỉnh tất cả những “quy định quân sự” trên. Dù sao thì hai người đàn ông chuẩn mực nhất nhà họ Hứa – bác cả và chú Hứa – cũng được ông ấy rèn bằng đúng bài đó mà ra.
Trước đây, ông cụ vẫn luôn phàn nàn rằng chú Hứa và mợ quá nuông chiều Hứa Gia Nguyên, giờ xảy ra cơ sự này, cha mẹ của anh ta cũng câm nín hết đường phản bác, đành giao toàn quyền “trị liệu” cho ông cụ ra tay.
Và lần này, ông cụ xuống tay cực gắt.
Một kẻ sống quen với tự do, phóng túng như Hứa Gia Nguyên mà phải bước vào “kỷ luật thép” như vậy… thật sự là còn đau hơn thất tình.
Chẳng khác nào đang sống mà hóa thành tù nhân trong chính nhà mình.
Nhưng cũng không sao cả, vì sau mấy vụ ầm ĩ vừa rồi, hình tượng của Hứa Gia Nguyên trong công ty đã rớt thê thảm không phanh.
Đồng nghiệp – đặc biệt là đồng nghiệp nữ – tránh xa như tránh bệnh dịch.
Sếp cũng không dám giao cho anh ta bất kỳ nhiệm vụ quan trọng nào nữa.
Nói tóm lại là rảnh rỗi vô cùng, đủ thời gian để “cải tạo tư tưởng” mỗi ngày.
22.
Hôm đó, hội bạn thân kéo tôi ra ăn lẩu, mở tiệc ăn mừng việc tôi “thoát nạn thành công”.
“Làm tốt lắm! Hứa Gia Nguyên cái đồ não cá vàng còn tưởng mày yêu nó đến mức khắc cốt ghi tâm, ai dè bị mày cho một vố không ngóc đầu nổi luôn!”
Tôi chỉ mỉm cười, không đáp. Trong lòng lại có chút ngẩn ngơ.
Không phải đâu… Tôi tuy là một đứa có thể rung động vì ngoại hình, nhưng một khi đã yêu thì yêu thật lòng. Hứa Gia Nguyên… từng là người mà tôi nghiêm túc nghĩ đến chuyện kết hôn.
Cái cảm giác khi phát hiện ra người mình chọn lại không chọn mình một cách trọn vẹn… thật sự rất đau.
Chỉ là tôi, xưa nay chưa từng để bản thân sa lầy vì kẻ không xứng.
Tôi đau, nhưng tôi không dằn vặt.
Tôi buồn, nhưng tôi sẽ không dừng lại.
Đang chìm trong cảm xúc lưng chừng ấy, thì điện thoại bất ngờ reo lên báo có tin nhắn đến…
Mộ Niệm Bạch nhắn:
“Dạo này ổn chứ? Gần đây bận gì vậy?”
Tôi mừng rỡ trong lòng, nhưng vẫn cố tình để thật lâu mới trả lời:
“Xin lỗi nhé, bị cảm. Mới uống thuốc ngủ quên mất.”
“Vì hắn ta à? Sao phải khổ như vậy. Chút nữa anh mang thuốc qua nhé?”
“Thôi, đừng đến. Em không muốn anh thấy em thế này…”
“Anh từng như em bây giờ, anh hiểu mà. Ngoan, gửi địa chỉ đi. Anh chỉ mang thuốc tới thôi, không vào đâu.”
Tôi ngập ngừng vài giây rồi đáp lại một chữ:
“Được…”
Cô bạn thân bỗng thò đầu qua vai tôi, nhìn chăm chăm vào đoạn tin nhắn:
“Chị phục bà thật sự luôn đấy, lại câu được thêm một anh cực phẩm!”
Tôi nhướng mày nguýt cô ấy:
“Đừng có nói linh tinh. Mộ Niệm Bạch không giống mấy người trước đâu, người ta kiểu chậm nhiệt á, tôi tốn bao công mới khiến ảnh chịu mở lòng một chút đó!”
Cô nàng giả vờ thở dài:
“Vậy là tối nay lại mình tôi cô đơn rồi…”
Tôi bật cười, đẩy nhẹ cô ấy:
“Bớt giả vờ đi bà. Mấy cậu em trai tôi book sẵn tối nay đều giao cho bà hết rồi đấy! Tôi còn trả tiền rồi còn gì.”
Cô ấy cười híp mắt:
“Vậy thì… mấy em út là của tôi, còn soái ca thì thuộc về bà!”
Ừ, ai cũng có đoạn đường rực rỡ phía trước.
Kết cục hoàn hảo!
-Hết-