Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Hồi nhỏ, ta từng vô cùng, vô cùng hy vọng…
Sẽ có ai đó cho ta một bữa ăn.
Mẫu thân của ta đắc tội với phụ hoàng, bị ban cho dải lụa trắng mà mất.
Bỏ lại một mình ta, lẻ loi trong cung.
Khi còn được sủng ái, mẫu thân đã đắc tội với không ít người.
Vì thế, sau khi bà mất, bọn họ âm thầm căn dặn các cung nữ hầu hạ ta: không cần đối xử tốt.
Lúc đầu, họ đưa cho ta những món đã ôi thiu.
Về sau, thấy phụ hoàng hoàn toàn chẳng quan tâm ta sống chết ra sao, họ dứt khoát không cho ta ăn nữa.
Ta một mình lén vào Ngự Thiện Phòng trộm đồ ăn,
bị phát hiện thì bị đánh một trận.
Ba ngày chỉ ăn hai bữa, ta gần như đói đến mức lả người.
Ta đi nhặt đồ thừa người ta không ăn,
thậm chí đào giun, bắt sâu đem nướng mà ăn…
Sau này, ta gặp được Tam hoàng tỷ, tỷ ấy dẫn ta rời khỏi nơi đó, lúc ấy… ta mới sống giống một con người.
Về sau, phụ hoàng chọn tỷ ấy đi hòa thân.
Tỷ khóc đến sưng cả mắt.
Ta ngồi bên cạnh, nắm lấy tay tỷ, nhẹ nhàng nói:
“Hoàng tỷ và tiểu tướng quân hai bên tình ý sẵn có, nhất thời hồ đồ cũng không có gì lạ cả mà.”
Tỷ nghẹn ngào:
“Nếu ta không đi, người phải đi sẽ là muội.”
Ta chớp mắt:
“Muội đâu có ai trong lòng đâu.”
Đi đâu cũng vậy cả thôi.
Dù đi đến đâu, mọi người cũng sẽ không thích muội.
Cũng sẽ bắt nạt muội.
Nếu đã vậy, để họ bắt nạt muội là được rồi.
Đừng bắt nạt hoàng tỷ nữa.
Tỷ là người tốt.
14.
Có lẽ giọng ta khi ấy quá nhỏ.
Nên chàng không nghe rõ những gì ta nói.
Và thế là, chàng nổi giận.
Giam ta lại, không thèm để ý đến ta nữa.
Không cho ta ra ngoài ư? Vậy thì ta chẳng ra ngoài nữa.
Ta lại bắt đầu đọc mấy quyển thoại bản.
Chỉ khác là lần này, không có chàng ngồi bên cạnh.
Chàng không đến tìm ta.
Cũng chẳng nhắn nhủ điều gì.
Chỉ có mấy cung nữ ríu rít giục ta nên đi nhận sai.
Ngoài việc đó ra, cuộc sống không khác mấy so với trước kia.
Một tháng trôi qua, ta không gặp chàng lấy một lần.
Đám cung nữ cũng không giục giã ta nữa.
Giờ bọn họ bắt đầu thì thầm sau lưng, rằng ta thật đáng thương,
nói ta vừa mới được sủng ái đã bị thất sủng rồi.
Ta chống cằm, nằm bò trên bậu cửa sổ,
lặng lẽ nhìn mặt trời rơi xuống phía chân trời như lòng đỏ trứng trôi vào lòng đất.
Mấy người đó thì biết gì chứ?
Chàng quên ta rồi mới là tốt.
Chẳng phải bọn họ từng tận mắt thấy vị công chúa hòa thân trước đó chết thế nào sao?
Kể lại rõ ràng sống động như thật.
Ấy vậy mà chỉ mới vài hôm đã quên sạch.
Chàng ấy à… chưa từng là người tốt.
Một đám ngốc.
Ta thấy hơi đói bụng.
Chợt muốn ăn lòng đỏ trứng.
Sờ bụng một cái, tự hỏi…
nếu ta nói muốn ăn lòng đỏ trứng, bọn họ có chịu làm cho ta không?
Ta lật lại cuốn thoại bản đã đọc đến hai lần mà thở dài.
Thật là chán quá đi mất.
Không có thoại bản mới, cũng chẳng được phép ra ngoài chơi.
Ta sắp mọc rễ rồi đây này.
Ấy?
Mọc rễ… chẳng phải là… nấm sao?
Ta lon ton chạy tới góc phòng, ngồi xổm xuống.
Giả vờ mình là một cây nấm.
Nấm thì không ăn, không uống, cũng chẳng biết cựa quậy gì.
Ta chính là một cây nấm.
Nhưng… nấm thì cũng biết buồn ngủ mà.
Nấm cũng cần phải ngủ chứ!
Ta tựa vào vách tường, rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thì đã thấy Tạ Tuần ngồi bên mép giường.
Ánh mắt chàng cụp xuống, không rõ là giận hay buồn.
Thấy ta mở mắt, chàng khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Lương Sơ, nếu ta không đến tìm nàng… thì nàng cũng sẽ không bao giờ tìm ta, đúng không?”
“Là ta khiến nàng giận, vậy ta dỗ nàng một chút thì có sao?”
Ta đơ người một thoáng.
Xong rồi.
Làm cây nấm lâu quá, đến mức chẳng hiểu nổi người phàm nói gì nữa.
Bất chợt, chàng nói:
“Hôm đó lần đầu tiên gặp nàng… ta lẽ ra nên giết chết nàng luôn mới phải.”
Ta: ?!
Câu này thì ta nghe hiểu rõ ràng rồi đấy.
Ta lập tức chống tay ngồi dậy, vội vàng kêu:
“Không được đâu!”
Chàng giận quá bật cười:
“Vậy là chịu mở miệng rồi đấy, nhưng mở miệng cũng chẳng phải để nhận sai, mà là phản đối ta?”
Chàng đưa tay kéo má ta.
Ta kêu mơ hồ trong miệng:
“Đừng kéo nữa mà…”
Má ta bị chàng kéo đến sắp bẹt ra rồi.
Chàng cuối cùng cũng buông tay, bỗng nhiên cúi thấp người xuống.
Chàng áp sát lại gần, hôn ta.
Nụ hôn này… dịu dàng và sâu lắng đến lạ.
So với bất cứ lần nào trước đó, đều nhẹ nhàng hơn, khiến ta như rơi vào làn sương mù mê mẩn.
Ta vô thức túm lấy vạt áo chàng, ngẩng đầu nhìn.
Rồi chủ động ôm lấy eo chàng, giọng nhỏ nhẹ mềm mại:
“Từ giờ ta sẽ không nhặt người khác về nữa… Chàng cũng đừng nói giết ta suốt thế, được không?”
Chàng cụp mắt xuống:
“Ta từng giết nàng lúc nào?”
Ta: …
Ờ ha.
Hình như thật sự chưa.
Chàng chỉ hay đe dọa ta thôi.
Hung dữ, nhưng chưa từng làm đau ta.
“Nhưng người khác lại nói…”
Tạ Tuần đưa tay vén mấy sợi tóc bên trán ta ra sau vành tai, dịu giọng:
“Đừng nghe họ nói linh tinh. Tin đồn thôi. Nhìn ta giống người như vậy lắm à?”
Ta do dự một chút.
“…Giống.”
Vì lúc nãy chàng còn bảo vừa gặp ta đã muốn giết rồi đó?
Chàng cười bật thành tiếng,
“Vậy lần sau ta giấu kỹ hơn là được.”
Tạ Tuần cúi đầu, giọng khẽ đến mức gần như thì thầm:
“Sau này sẽ không ai dám nói vớ vẩn bên tai nàng nữa.”
“Thế nên, Sơ Sơ, nàng cũng phải ngoan một chút.”
15.
Mãi rất lâu sau này.
Ta nhìn thấy lại con chim nhỏ mà lần đầu gặp Tạ Tuần, ta từng cứu.
Nó vẫn còn sống.
Phần lớn loài chim trông na ná nhau,
Ta cũng không hiểu sao mình lại nhận ra nó.
Nó không bị con mèo béo cam kia ăn mất,
Giờ lại vỗ cánh phành phạch bay đến bậu cửa sổ của ta.
Nó đứng đó, tỉ mẩn chải chuốt bộ lông.
Ta chống cằm nhìn.
Nhìn lâu, nó bay thẳng đến đậu trên vai ta, ríu rít gọi.
Chút cũng không sợ người.
Con mèo béo vẫn y như cũ – một cục tròn lông mềm lười biếng.
Nó vẫn thích lao xuống hồ bắt cá, mà chẳng lần nào bắt được.
Chẳng biết có cung nữ nào lén cho ăn, nó không hề gầy đi tẹo nào.
Một ngày nọ, tin tức từ cố hương xa xôi vượt núi băng rừng truyền đến.
Nghe nói một người huynh trưởng của ta đã tạo phản, còn phụ hoàng thì bị đồn đã bị hắn hạ độc.
Mà tam hoàng tỷ và vị tướng quân thanh mai trúc mã kia…
Họ đã sinh được hai đứa bé đáng yêu: một trai, một gái.
Hoàng tỷ viết thư hỏi thăm ta dạo này sống thế nào.
Ta cắn bút, suy nghĩ mãi.
Tạ Tuần từ phía sau vòng tay ôm lấy ta.
Chàng nắm tay ta, cùng ta cầm bút, viết dòng hồi âm:
【Vạn sự an lành.】
Nét chữ là của chàng.
Bồ câu mang thư bay đi.
Người sau lưng ta vẫn không chịu rút tay về.
Lại còn… luồn thẳng vào trong váy.
Chàng khàn giọng thì thầm:
“Sơ Sơ… Hay là chúng ta cũng sinh một đứa nhé?”
-Hoàn-