Sau khi liên tiếp “xử đẹp” ba vị hôn phu khiến ai nấy đều xin rút lui trong hoảng loạn, phụ thân ta bắt đầu hoài nghi đầu óc ta có vấn đề nghiêm trọng.
Ông vội vã vào cung yết kiến bệ hạ, nước mắt nước mũi chan hòa, dập đầu xin người ban chỉ đưa ta vào Quốc Tử Giám, mong “tẩy não” lại từ đầu.
Không ngờ, người cần tẩy não là ta… lại vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với mã phu trong thư viện.
Vì muốn gài bẫy hắn cưới mình, ta cứ cách vài hôm lại lết đến chuồng ngựa, bày ra đủ chiêu trò đáng thương.
Hôm nay thì giả bộ trượt chân ngã vào lòng hắn, rên rỉ nói mình bị thương. Ngày mai lại bày trò sốt cao mê man để hắn thức trắng đêm trông nom. Ngày kia thì ngồi cạnh hắn dưới trăng, đàm đạo liên miên chuyện nhân sinh và lý tưởng…
Sau bao phen cố công dàn dựng và nhồi nhét thuyết phục, mã phu cuối cùng cũng mềm lòng gật đầu. Ta sung sướng đến độ nửa đêm trèo tường về nhà báo tin mừng.
Phụ thân ta, sau khi xác nhận lại rằng người sắp đến cầu hôn đúng thật là tên mã phu kia, liền không nói không rằng chộp lấy cái cuốc, đuổi theo ta khắp nhà đòi “cắt đứt huyết thống”.
Sáng hôm sau, mã phu đúng hẹn xuất hiện.
Hắn mặc Mãng Long cửu phục, cưỡi tuấn mã oai phong, phía sau theo sau là đội cấm vệ quân hùng hậu chừng mấy trăm người.
Phụ thân ta, đang cầm cuốc canh cổng, vừa định lao ra “nghênh chiến”, vừa nhìn thấy trận thế ấy liền cứng người, run bần bật quỳ thụp xuống đất.
Ông vừa lau mồ hôi vừa thì thầm trong vô thức:
“Chắc dạo này quên đốt vàng mã cho nương ngươi rồi… không ngờ lại gọi về được cái vị Thừa tướng Diêm Vương này. Nhìn dáng vẻ kia, tám phần là đến tịch thu tài sản chứ chẳng phải cưới xin gì!”
Ta: …