Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Những lời trong lòng anh cứ vang lên bên tai tôi, khiến tôi chỉ biết thở dài một hơi.

Tôi cúi xuống, ôm chầm lấy người đàn ông vẫn còn co ro trong tủ.

“Giang Dịch Xuyên, em yêu anh.”

“Không có ai tốt hơn anh cả, cũng không hề có ý định ly hôn.”

“Tất cả đều là lời thật lòng của em.”

“Anh nghe rõ chưa?”

Nghe xong, đồng tử của anh bỗng co lại, khuôn mặt lộ ra nét ngơ ngác trống rỗng.

Mất một lúc lâu mới phản ứng lại, ngẩn ngơ lẩm bẩm:

“Anh… không phải đang mơ đấy chứ?”

Tôi lập tức đáp lời:

“Không phải mơ đâu. Mọi lời em nói đều là thật cả.”

“Anh cần em lặp lại lần nữa không?”

Nghe vậy, Giang Dịch Xuyên ngây ngô lắc đầu.

“Không… không cần đâu.”

Tôi nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc:

“Vậy thì bây giờ anh có thể nói cho em biết được không?”

“Tại sao lúc nào anh cũng có những suy nghĩ như vậy?”

“Tại sao anh luôn nghĩ em không thích anh?”

“Tại sao lại nghĩ em sẽ ly hôn với anh?”

“Tại sao lại sợ em sẽ yêu người khác?”

“Đừng giày vò bản thân nữa. Hôm nay, chúng ta nói hết mọi chuyện một lần cho rõ ràng.”

Với người nhạy cảm và dễ tổn thương, họ rất cần một người bạn đời có thể dẫn dắt họ đi qua những vết nứt trong lòng.

Tuy tôi không phải là người tinh tế lắm, càng không phải chuyên gia tâm lý, nhưng tôi có miệng, tôi sẽ hỏi, sẽ làm rõ mọi hiểu lầm.

Giang Dịch Xuyên trầm mặc hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở lời:

“Vì anh luôn cảm thấy… mình bẩn thỉu, tệ hại, là bùn nhơ mục rữa.”

“Còn em, em là mây.”

“Liệu… mây và bùn có thật sự ở bên nhau được không?”

“Không, anh không phải là bùn.”

“Anh là Giang Dịch Xuyên tuyệt vời nhất, cũng là người mà em yêu nhất.”

Ánh mắt đen láy của anh thoáng qua một tia xúc động.

Tôi ôm anh chặt hơn, một lần nữa khẳng định:

“Hạ Dĩ Mặc yêu Giang Dịch Xuyên.”

“Câu này hoàn toàn là thật, em xin thề!”

Nói xong, tôi giơ bốn ngón tay lên, nghiêm túc tuyên thệ trước trời.

Anh nghẹn ngào cười:

“Cảm ơn em, Dĩ Mặc.”

【Mình có tài đức gì… mà lại gặp được một người tốt như cô ấy chứ.】

Khóe môi Giang Dịch Xuyên vừa mới có chút ý cười, nhưng nước mắt trong hốc mắt lại lần nữa trào ra.

Tôi vội vàng đưa tay lau đi từng giọt một, nhẹ nhàng mà cẩn thận.

Chợt trong đầu tôi vang lên những lời thầm thì đau lòng mà anh đã nói lúc ở trong tủ áo.

Tôi nghiêm túc hỏi lại:

“Còn một chuyện nữa – tại sao anh lại nghĩ rằng em đã gặp được người khác tốt hơn anh?”

Lông mi anh khẽ run, giọng nói có phần khàn khàn:

“Vì anh đã thấy.”

“Thấy em đăng story…”

“Còn thấy em ở bên người đó – sáng đi tối về, đến chỗ làm của anh ta, ở lại thật lâu.”

Ngừng một chút, anh tiếp tục, giọng càng lúc càng run:

“Hôm qua… anh cũng nghe thấy rồi. Em và anh ta ở trong xưởng đó…”

Nói đến đây, “chú cún nhỏ” lại không kiềm được nghẹn ngào.

Bộ dáng tội nghiệp vô cùng.

“Anh ta hỏi em: có rộng không?”

“Em còn cười nói rất tuyệt…”

“Sau đó lại kêu đau…”

“Anh biết người đó. Anh đã từng gặp anh ta hồi cấp ba, lúc em đi cùng anh ta.”

“Anh ta tên là Thẩm Trạch, là thanh mai trúc mã của em đúng không?”

?!!!

Vãi thật?!

Thì ra hôm đó người đứng ngoài xưởng thiết kế của Thẩm Trạch chính là Giang Dịch Xuyên?!

Anh ấy còn… nghe thấy?! Nghe cả cuộc đối thoại đầy ám muội của bọn tôi?!

Không phải đâu, lúc ấy tôi đâu có cảm thấy câu nói đó có gì mờ ám đến thế?!

Vừa xấu hổ vừa căng thẳng, tôi lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Liếc nhìn điện thoại –

Ừm, đúng 12 giờ đêm rồi.

Thôi, thôi, không làm bất ngờ nữa. Làm thêm chút nữa là thành… bất tỉnh nhân sự mất.

Tôi vội vàng lấy cặp nhẫn từ trong túi ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út tay trái của Giang Dịch Xuyên.

“Là hiểu lầm! Là hiểu lầm thật đấy!!”

“Cái story kia là do em và Thẩm Nhược bàn nhau cách giúp anh bớt tự ti, cô ấy mới gợi ý kích thích lòng chiếm hữu của anh, học theo tình tiết trong bộ truyện cô ấy đang đọc, nên mới đăng như thế! Còn cái ảnh là… ảnh mạng, em tiện tay tìm thôi!”

“Còn Thẩm Trạch và Thẩm Nhược là hai đứa em thân như ruột thịt từ nhỏ với em, gần như là anh em cùng cha khác mẹ vậy – ai dám làm chuyện gì mờ ám chứ!”

“Vả lại Thẩm Trạch là gay! Đã có bạn trai rồi!”

“Em đến tìm anh ấy chỉ vì anh ấy đang làm thiết kế trang sức, em muốn tự tay thiết kế nhẫn đôi cho chúng ta. Có những phần không hiểu, nên mới đến hỏi anh ấy.”

“Ngày mai… à không, là hôm nay rồi – hôm nay là kỷ niệm 1 năm ngày cưới của tụi mình đấy!”

Nghe đến đó, Giang Dịch Xuyên sững người lại.

Ánh mắt anh khẽ mở to, đầy ngỡ ngàng.

“Thật… thật vậy sao?”

“Tất cả đều là do anh hiểu lầm à?”

“Phải phải phải! Em ở ngoài thật sự không có ai hết, oan ức lắm luôn á!”

“Từ nhỏ đến lớn em chỉ thích một người con trai — chính là anh đó!”

Giang Dịch Xuyên như không dám tin, phải mất một lúc lâu mới kịp phản ứng.

Anh ôm chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào như sắp bật khóc:

“Xin lỗi em, Mặc Mặc. Là lỗi của anh.”

“Anh không nên nghi ngờ em.”

“Không nên nghĩ rằng em ở ngoài có người khác.”

“Tất cả… đều là do anh sai.”

Hiểu lầm được gỡ bỏ, tâm trạng tôi nhẹ hẳn, không nhịn được bật cười:

“Không sao mà, miễn là nói rõ được với nhau là tốt rồi.”

“Vậy nên chồng ơi, giờ anh tin rồi chứ?”

“Tin rằng em yêu anh?”

Người đàn ông được gọi “chồng” vừa khóc vừa gật đầu.

Đôi mắt ánh lên làn hơi nước mờ mờ, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn như thể đó là bảo vật quý giá nhất đời anh.

Tôi lại nhớ đến câu Giang Dịch Xuyên nói lúc nãy, rằng “anh đã từng thấy em đi cùng Thẩm Trạch hồi cấp ba”, trong lòng bỗng dâng lên một nghi ngờ.

Tôi thử dò hỏi:

“Chồng à, anh vừa nói hồi cấp ba đã từng thấy em đi với Thẩm Trạch…”

“Vậy anh học cùng trường với em à?”

“Có phải… lúc học cấp ba, anh đã để ý và thích em rồi đúng không?”

Nghe vậy, anh gật đầu thừa nhận:

“Phải.”

Thế nhưng tôi có cố gắng nhớ lại thế nào, trong trí nhớ cũng không tài nào tìm được bất kỳ hình ảnh nào liên quan đến Giang Dịch Xuyên.

Càng nghĩ, lòng càng rối như tơ vò.

Tôi khẽ hỏi:

“Vậy… anh có thể kể cho em nghe được không?”

Nghe tôi hỏi, anh lập tức gật đầu, giọng trầm thấp chậm rãi kể lại từng chút:

“Hồi cấp ba… nhà anh rất nghèo.”

“Cha mẹ ngày nào cũng cãi nhau vì tiền, gần như đêm nào anh cũng phải chìm vào giấc ngủ giữa tiếng mắng nhiếc và tiếng đập phá.”

“Cho đến một lần, kỳ nghỉ đông, cả nhà cùng về quê ăn Tết… họ lại tiếp tục cãi nhau trong xe, rồi… xảy ra tai nạn.”

Câu sau anh không nói tiếp, nhưng tôi cũng đủ hiểu.

Tim tôi chợt nhói lên, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay anh.

Giọng anh vẫn đều đều vang lên trong đêm yên tĩnh:

“Sau đó… chỉ còn lại một mình anh.”

“Anh vốn ít nói, lại trầm tính, nên chẳng mấy ai trong lớp chơi thân.”

“Thậm chí… có vài nam sinh rất ghét anh.”

“Có lần trong giờ thể dục, bọn họ cố tình giấu giày của anh, còn gọi anh là…”

“‘Đồ dơ bẩn’ — đứa con mang điềm xui khiến cha mẹ chết thảm.”

Mũi tôi cay xè, hốc mắt nóng lên, cảm giác xót xa từ tận đáy lòng dâng trào.

Tôi định mở miệng nói anh đừng kể nữa, nhưng Giang Dịch Xuyên lại siết nhẹ tay tôi, như thể đang an ủi ngược lại tôi —

Anh không sao, anh chỉ muốn để tôi hiểu.

Anh tiếp tục:

“Sau đó trời đổ mưa to… bọn họ đều bỏ đi, để mặc anh đứng đó một mình dưới cơn mưa lạnh buốt.”

“Lúc đó anh cứ nghĩ… liệu có phải mình thật sự rất dơ bẩn không…”

“Liệu có phải chính mình đã khắc tinh, khắc chết cha mẹ…”

“Anh thực sự rất đau khổ, tinh thần xuống dốc trầm trọng, thậm chí từng có những suy nghĩ cực đoan.”

“Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy… em xuất hiện.”

“Em đưa cho anh một cây dù, còn nói rằng dầm mưa sẽ bị cảm, may là em mua dư một chiếc, nên có thể cho anh mượn.”

“Đó là lần đầu tiên anh nhận được một sự ấm áp trực tiếp như vậy… từ một cô gái xa lạ.”

“Mặc Mặc, em là một mặt trời nhỏ.”

“Là mặt trời nhỏ biết sưởi ấm người khác.”

Nghe đến đây, toàn thân tôi như cứng đờ lại.

Trong khoảnh khắc như sấm sét đánh ngang đầu, một ký ức mơ hồ chợt ùa về.

Tôi nhớ ra rồi…

Trong một cơn mưa tầm tã, trên sân thể dục, có một cậu bạn đứng trơ trọi trong màn nước xám xịt.

Mái tóc anh dài lòa xòa, gần như che kín cả đôi mắt.

Cả người anh co ro, lặng lẽ, cô đơn.

Lúc đó không hiểu sao tim tôi lại nhói lên một cái.

Chỉ là theo bản năng mà tiến đến gần, đưa cho anh chiếc ô.

Thì ra, người đó… là Giang Dịch Xuyên.

Tôi không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này thế nào, chỉ cảm thấy ngực như bị nghẹn lại.

Rất khó chịu.

Khó chịu đến mức không thở nổi.

Tôi không kìm được mà nghẹn ngào:

“Thì ra em và anh lại quen nhau từ sớm như vậy…”

“Nếu khi đó em có thể dừng lại thêm một chút…”

“Nhìn anh kỹ hơn một chút thôi cũng được.”

“Xin lỗi, em thật sự không hề hay biết…”

“Em không hề biết… anh đã âm thầm thích em lâu đến vậy… cũng chẳng biết anh đã dõi theo em lâu đến thế.”

Giang Dịch Xuyên vẫn còn đôi mắt hoe đỏ, nhưng anh khẽ cười dịu dàng,

Rồi đưa tay lau đi nước mắt trên má tôi.

Anh nói:

“Mặc Mặc, chuyện đó không trách em được.”

“Được gặp em, được cưới em… với anh mà nói, đó đã là món quà lớn nhất mà cuộc đời này có thể ban tặng.”

Tôi cố gắng mím môi, gượng nở một nụ cười:

“Ừm, cuối cùng thì em cũng hiểu rồi.”

Hiểu tại sao ông trời lại để tôi có thể nghe được tiếng lòng của Giang Dịch Xuyên.

Bởi vì…

Muốn cho tôi nhìn thấy một tình yêu quá sâu sắc mà lại quá âm thầm.

Thì ra là như vậy.

Tôi cũng đeo chiếc nhẫn thuộc về mình lên tay,

Rồi nắm chặt lấy tay Giang Dịch Xuyên.

Kéo tay anh lại gần, để anh nhìn thật rõ hoa văn trên chiếc nhẫn.

“Hoa hồng champagne – ngôn ngữ của nó là: Em chỉ say đắm mình anh.”

“Giang Dịch Xuyên, em yêu anh.”

“Chúng ta là định mệnh.”

Người đàn ông ấy mỉm cười,

Sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi tôi.

“Ừ, là định mệnh.”

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương