Tôi là học sinh nghèo trong một trường quý tộc.
Cậu ấm của giới kinh thành chặn tôi lại ở góc hành lang.
Anh ta tháo máy trợ thính của tôi xuống, ánh mắt hung dữ.
Tôi nhìn gương mặt của anh, người từng vì tôi mà chếc ở kiếp trước, nước mắt rưng rưng, từng giọt rơi xuống áo sơ mi của anh.
Anh bỗng luống cuống:
“Ngoan, Nguyễn Nguyễn đừng khóc, anh không hung dữ nữa, em thích người khác cũng… cũng không sao.”