Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

9.

Nhưng Lục Thời Dịch—anh không quay về.

Mỗi ngày, anh đều đến Bắc Đại.

Tôi lên lớp, anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp.

Anh chuẩn bị sẵn món đồ uống tôi thích, giữ ghế ngồi đẹp cho tôi, không biết bằng cách nào còn có được cả thẻ ăn của trường.

Mỗi khi tôi vào căng-tin, anh đã chờ sẵn ở đó, thức ăn tôi thích đã bày ra đầy đủ.

Vào kỳ sinh lý, anh pha sẵn nước đường đỏ. Trời mưa thì cầm theo ô và áo khoác, đứng đợi trước cửa lớp.

Mọi chuyện anh làm… cứ như thể chúng tôi vẫn là cặp thanh mai trúc mã chưa từng xa cách.

Nhưng tôi chưa từng bước đến chỗ anh.

Cũng chưa từng nói một lời với anh.

Tất cả chỉ là một vở kịch độc diễn, anh là diễn viên, còn tôi—khán giả thờ ơ.

Bạn cùng phòng thì ríu rít hỏi:

“Cậu kia là bạn trai của cậu à?”

Tôi đáp:

“Bạn trai cũ.”

“Trời ơi!” – Các cô ấy tròn mắt, kinh ngạc.

“Đẹp trai thế kia, lại còn si tình, sao cậu nỡ chia tay? Hay là… quay lại đi?”

Anh kiên trì như thế suốt một tháng.

Một tháng sau, trong một hoạt động câu lạc bộ, tôi có người theo đuổi.

Là một anh khóa trên năm ba—chủ tịch CLB khởi nghiệp.

Anh cao ráo, đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, và thậm chí trong thời gian học đã lập được công ty riêng.

Hôm đó, anh chặn tôi ngay trước căng-tin.

“Tống Đường,” – anh nói rất lịch sự, giọng nói vừa chân thành vừa vững vàng –

“Anh đã chú ý đến em từ ngày đầu nhập học.

Anh muốn hỏi—em có bạn trai chưa?”

Rất đơn giản, rất thẳng thắn.

Mà đúng lúc đó—Lục Thời Dịch nhìn thấy hết toàn bộ.

Anh vội bước nhanh về phía tôi, như rất nhiều lần trong thời cấp ba, từng mạnh dạn tuyên bố chủ quyền với tôi trước mặt người khác.

Nhưng mới đi được hai bước, anh chợt khựng lại.

Bởi vì… anh đã nghe tôi nói:

“Em không có bạn trai.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” – Đàn anh mỉm cười rạng rỡ.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi xoay người lại—

thì bị Lục Thời Dịch nắm chặt tay, ánh mắt anh đỏ hoe như phát sốt.

“Đừng đồng ý với anh ta…” – Anh nhìn tôi như đang khẩn cầu –

“Tống Đường, anh xin em, đừng nhận lời.”

Giây phút ấy, trong đầu tôi chợt vang lên cuộc điện thoại đêm qua—là mẹ Lục gọi cho tôi.

“Đường Đường, chuyện tình cảm của tụi con người lớn không can thiệp,

Con đỗ Bắc Đại, mọi người ai cũng mừng cho con.”

“Nhưng nếu Thời Dịch vẫn cứ ở lại đó, không quay về, thì trường sẽ không thể giữ lại hồ sơ cho nó nữa.”

“Con biết mà, vì kỳ thi đó, nó đã nỗ lực đến mức nào…

Coi như cô xin con, khuyên nó một tiếng, được không con?”

Tôi nhìn Lục Thời Dịch, ánh mắt vẫn đầy van nài ấy—nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

“Lục Thời Dịch, anh nên quay về rồi.”

10.

Lục Thời Dịch ban đầu nhất quyết không chịu quay về.

Nhưng ba ngày sau, anh vẫn phải trở về Nam thị.

Vì bà nội anh—đổ bệnh.

Hai ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ ông nội.

“Đường Đường ngoan, chắc con phải về một chuyến rồi.”

“Có chuyện gì vậy ông ơi?” – Tôi hơi ngạc nhiên.

“Haiz… không phải lại là cái thằng nhóc nhà họ Lục đó sao.

Nó giờ nhất quyết không chịu đi học nữa, còn đòi bỏ trường, thi lại để vào Bắc Đại.”

“Con biết không, ông nội với bà nội nó vì tức quá mà lăn ra ốm hết cả rồi.

À đúng rồi, nó còn dở chứng tuyệt thực. Con cũng biết mà, từ nhỏ cái thân thể nó đã yếu, giờ bệnh thật rồi đấy.”

“Ông phải dùng luôn cái dịch vụ y tế riêng của nhà mình để cho bác sĩ tới tận nhà truyền dịch cho nó.”

Ông thở dài thật sâu:

“Ông biết con đã dứt khoát, không muốn quay lại với nó nữa. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, ông bà nội nhà họ Lục cũng rất thương con.

Con về giúp ông, khuyên nó một tiếng, kêu nó mau quay về trường, đừng có làm loạn nữa.”

Vậy là tôi đặt vé chuyến bay sớm nhất, quay trở lại Nam thị.

Không phải vì anh.

Mà là vì những người từng thật lòng thương tôi như cháu ruột của họ.

Vừa nhìn thấy tôi, bà nội Lục đã rớm nước mắt.

“Con nói xem, hai đứa đang yên đang lành, sao lại thành ra thế này?

Nếu thằng Thời Dịch nó dám bắt nạt con, con cứ nói với bà! Bà sẽ thay con dạy cho nó một trận, được không?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu:

“Bà ơi, bà giữ gìn sức khỏe trước đã. Con lên lầu khuyên anh ấy thử xem sao.”

Nhưng khi lên đến lầu, vừa đến cửa phòng Lục Thời Dịch, tôi lại bắt gặp… Trần Hỉ.

Cô ta bưng trên tay một bát cháo loãng, giọng nhẹ nhàng, mềm như nước:

“Thời Dịch, ăn một chút đi…”

Cô ta vừa mở miệng, chưa nói được hai câu, đã đỏ hoe mắt—vẫn cái chiêu cũ rích ấy.

“Cút! Ai cho cô đến đây?” – Giọng Lục Thời Dịch khản đặc, xen lẫn tức giận.

“Tôi đã nói rồi, từ giờ cô không được phép bước vào nhà tôi nữa, cô không nghe sao?”

“Em… em thay mẹ mang đồ đến. Bà ấy hôm nay mệt…”

Trần Hỉ vẫn đứng đó, như muốn nhịn thêm lần nữa.

“Anh không nghĩ đến mình thì cũng nên nghĩ đến người thật lòng yêu anh chứ…”

Cạch!

Âm thanh như thể cánh cửa bị đá một cú mạnh.

“Tôi bảo cô cút đi!

Cô nghe không hiểu hả?!”

“Em không đi!” – Trần Hỉ bướng bỉnh nói, mắt đỏ hoe, giọng run lên nhưng vẫn kiên quyết.

“Em không giống cô ấy, lạnh lùng vô tình như vậy!

Em không thể nhìn anh tự hủy hoại bản thân vì một người không xứng đáng!”

“Hôm nay anh không ăn, em cũng sẽ không ăn!

Anh tuyệt thực, không đi học, thì em cũng tuyệt thực, cũng nghỉ học cùng anh!”

“Em ăn hay không thì liên quan gì đến tôi? Biến đi!”

Nhưng đúng lúc đó, đôi mắt Lục Thời Dịch, vốn đang u ám, bỗng như bừng sáng lên.

Anh nhìn thấy tôi.

“Tống Đường…” – Anh gần như bật dậy, hất tay Trần Hỉ ra.

“Em về rồi? Em đến khi nào thế?”

“Vừa nãy.” – Tôi đáp bình thản.

“Nếu anh thấy không tiện, tôi có thể quay lại sau.”

“Em đang nói gì thế? Giận anh à…” – Mắt anh lại đỏ ửng.

“Anh biết mà, em sẽ không bỏ mặc anh mà…”

Tôi im lặng một chút rồi nhẹ giọng:

“Lục Thời Dịch, anh như vậy thật sự rất trẻ con.”

“Vào đây.” – Anh nắm chặt tay tôi, kéo tôi vào trong, hoàn toàn xem Trần Hỉ đứng bên cạnh như không khí.

“Anh đã nghĩ xong kế hoạch ôn thi lại rồi, đợi anh một năm thôi, chỉ một năm, được không—”

Chưa nói dứt lời, Trần Hỉ đột nhiên vươn tay chặn đường chúng tôi.

“Tránh ra!” – Tôi lạnh giọng.

Tôi bước lên một bước, giọng nói lạnh mà sắc bén, như một lưỡi dao lướt qua sự tự cho là đúng của Trần Hỉ.

“Cô nói anh ta luôn vì tôi mà chịu khổ? Anh ta tự nguyện. Không ai ép, không ai xin. Anh ta lựa chọn rồi tự cảm thấy thiệt thòi, sau đó lại đi kể lể với người khác để chứng minh mình yêu sâu đậm. Loại tình yêu đó, tôi không cần.”

Tôi nhếch môi:

“Cô nói tôi chưa từng pha cho anh ta một bát cháo? Thật đáng tiếc, cô đến muộn rồi. Thứ tôi từng cho, giờ tôi chẳng buồn nhắc lại. Nhưng cô có từng nghĩ, người thực sự không quan tâm đến cảm xúc người khác, là ai?”

“Cô yêu anh ta đến nỗi đau thay anh ta, vậy lúc anh ta lừa dối tôi, cô đang ở đâu? Khi tôi dị ứng đến suýt mất mạng mà anh ta chẳng buồn nghe điện thoại, cô đang ngồi cùng anh ta đúng không?”

Tôi nhìn cô ta, từng chữ từng chữ như bắn thẳng vào lòng:

“Người tự đặt mình vào vai nữ chính vĩ đại, chưa chắc không phải là kẻ thứ ba đáng thương nhất.”

Lục Thời Dịch đứng ngây ra, không dám thở mạnh.

Tôi quay người lại, từng bước từng bước rời đi.

“Lục Thời Dịch, tôi từng yêu anh mười ba năm, từng nghĩ chỉ cần anh ngoảnh đầu, tôi sẽ không đi xa. Nhưng giờ tôi biết rồi…

Tình yêu không phải là thương hại, càng không phải là cạnh tranh xem ai khổ sở hơn.”

“Nếu cô ta yêu anh như cô ta nói…

Thì chúc mừng anh. Anh xứng đáng với điều đó.”

Cô ta ngẩng đầu, gằn từng chữ:

“Cô thật sự hiểu anh ấy sao? Cô đã từng quan tâm anh ấy chưa? Ngoài việc đòi hỏi, cô còn làm được gì cho anh ấy chứ?”

Tôi nhìn cô ta, giọng đều đều mà lạnh đến thấu xương:

“Cô hỏi tôi đã làm được gì cho anh ấy à?”

“Khó cho cô thật, chỉ cần pha một bát cháo đã tự cho mình là tình yêu vĩ đại. Cô không nhận ra sao—loại cháo cô đang cầm, thị trường căn bản không bán.”

Ánh mắt cô ta khựng lại.

Tôi tiến lên một bước, từng câu từng chữ đều như dao cắt:

“Bởi vì đó là công thức tôi mất ba năm để nghiên cứu, tự học hết các khóa về dinh dưỡng, thử đủ cách để điều chỉnh sao cho phù hợp với dạ dày yếu của anh ấy. Cô biết không? Tôi từng đứng trong nhà máy mặc đồ bảo hộ kín mít, ở phòng vô trùng suốt mười hai tiếng đồng hồ, tự tay nấu, tự tay đóng gói, chỉ để anh ấy có thứ tốt nhất.”

“Cô chỉ thấy anh ấy là quán quân, là người tỏa sáng. Còn tôi, tôi là người ở bên khi anh ấy mắc chứng ám ảnh thi cử, vừa nhìn thấy đề đã buồn nôn, không thể cầm bút. Là tôi ngồi bên đọc từng đề bài cho anh ấy nghe, anh ấy nói, tôi viết. Anh ấy không kiềm được mà nôn lên người tôi, tôi chỉ im lặng đi tắm, rồi quay lại tiếp tục cùng anh ấy luyện tập.”

Tôi lạnh giọng:

“Những chuyện đó, vốn dĩ tôi chẳng cần phải nói với cô làm gì. Nhưng nhìn bộ dạng tự cho mình là nữ chính cứu rỗi tình yêu của cô, tôi thấy buồn nôn. Tôi và Lục Thời Dịch chia tay rồi thì sao? Cô là gì mà có tư cách phán xét những gì tôi đã làm trong mối quan hệ này?”

Trần Hỉ sững sờ nhìn tôi.

“Cút ra ngoài, Trần Hỉ.” Lục Thời Dịch trầm giọng, “Đừng để tôi phải gọi bảo vệ.”

“Vậy còn tôi thì sao?” Cô ta ngồi bệt xuống đất, ánh mắt vẫn cố chấp nhìn về phía anh ấy. “Những điều cô ấy làm được, tôi cũng làm được! Ba năm qua tôi luôn ở bên anh, Lục Thời Dịch, sao có thể không có chút tình cảm nào với tôi chứ?”

“Không có.” Giọng anh lạnh như băng. “Nếu để cô hiểu lầm thì tôi xin lỗi. Nhưng nếu tôi biết việc giúp cô sẽ khiến tôi mất đi Đường Đường, thì cho dù có chết, tôi cũng sẽ không nói với cô lấy một câu.”

Cô ta đứng chết lặng ở đó, rất lâu sau mới chậm rãi lau nước mắt, rồi quay người chạy khỏi phòng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương