Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày tai nạn ập đến, tôi đang ăn kem ở cổng khu vui chơi trẻ em.
Mẹ có điện thoại đột xuất nên đi vắng khoảng năm phút, bà gửi gắm tôi cô bán kem.
Bên đường đột nhiên xuất hiện một người xông tới đẩy tôi , tôi đụng loạng choạng.
Cây kem rơi đất, tan chảy hết !
Nếu mẹ biết chắc chắn sẽ cười một trận, với tôi: “Bảo phần kem hôm nay ăn hết , không có cây thứ hai đâu nhé.”
Lương Ly bé tí chống nạnh, không vui: “Cô gì mà đụng tôi!”
Người kia Lương Ly nhỏ xíu , bóng của bà dưới nắng che phủ toàn bộ người tôi.
Bà vốn đã tức giận, tôi chất vấn càng tức giận .
“Tránh , đừng cản đường.”
Bà dùng sức đẩy tôi, đẩy tôi mạnh bụi cỏ.
Khoảnh khắc ngã bụi cỏ, tôi nghe tiếng thét chói tai và tiếng đám đông ồn ào hỗn loạn.
Rầm——
Tiếng va chạm cực vang vọng khắp trời.
Tôi ngẩng đầu , một chiếc xe mất lái đ.â.m vị trí tôi vừa đứng.
Thân thể cao của người kia đổ , m.á.u chảy lênh láng.
Giọng người yếu ớt nhưng cố chấp.
“Tuyên Tuyên…
Là mẹ xin lỗi …
Tuyên Tuyên, mẹ muốn ôm …”
Bà cứ về phía tôi, tôi luống cuống trả lời: “ không là Tuyên Tuyên, là Tiểu Ly.”
Ánh sáng trong bà tắt lịm, trước khi nhân viên y tế đến, bà trút hơi thở cuối cùng.
Mẹ nghe động tĩnh bên này vội vàng chạy đến tìm tôi, che tôi : “Bảo đừng sợ.”
Tôi người trong vũng máu, vừa khóc vừa kể lộn xộn không rõ ràng: “Mẹ ơi, bà đẩy , xe, xe đ.â.m , bà chảy m.á.u lắm.”
Người đó là mẹ của Tạ Tuyên.
Còn ngày hôm đó, Tạ Tuyên đứng cách đó chưa đầy ba mét, lạnh lùng nhìn mẹ mình mất m.á.u quá .
đến khi mẹ hoàn toàn tắt thở, anh tiến bình tĩnh với mẹ: “Mẹ tôi đã cứu gái của bà.”
Tôi gỡ tay mẹ , nhìn một cậu bé.
tôi một chút, khoảng bảy tám tuổi.
Anh nhận ánh của tôi, khẽ nghiêng đầu, tôi chạm đôi đen thẳm .
Anh khẽ nhếch môi, mỉm cười với tôi.
Tôi không hiểu.
Mẹ anh đã chết.
Anh đang cười.
Tóm , đó là lần đầu tiên tôi gặp Tạ Tuyên.
Tôi hơi sợ người anh trai kỳ lạ này.
Tạ Tuyên sống ở nhà tôi.
Lời kể của tôi và lời kể của anh khớp với nhau, bố mẹ đều rằng mẹ của Tạ Tuyên qua đời là để cứu tôi.
Họ nhận nuôi anh.
Mẹ luôn với tôi, phải đối xử tốt với Tạ Tuyên một chút, anh mất mẹ ruột là vì tôi.
Nhưng tôi luôn cảm Tạ Tuyên hài lòng với việc này, nên cố chấp không chịu anh là anh trai.
Tôi là gái độc nhất, anh là nuôi, đương nhiên thấp tôi một bậc .
Có một người anh “dưới cơ” mình thì lợi đủ đường.
xấu đổ đầu anh, ăn vặt đổ đầu anh, mỗi lần bố mẹ bắt quả tang tôi đều là lỗi của Tạ Tuyên.
Tạ Tuyên chiều chuộng tôi, luôn xoa đầu tôi, đứng chắn trước mặt tôi trả lời: “Là anh không tốt, không phải lỗi của Tiểu Ly.”
Để anh gánh tội thay quá, tôi bắt đầu hơi áy náy.
Lúc mẹ không có nhà, tôi chạy đi tìm anh.
Tạ Tuyên đang tưới nước những cây hoa dạ lan hương mẹ trồng trong vườn.
tôi, anh đặt bình tưới , lau khô tay véo má tôi.
“Bảo tìm anh có gì?”
Tôi không vui đập tay anh : “Không được em là bảo , có mẹ mới được em là bảo .”
Tạ Tuyên cong cười: “Là lỗi của anh, Tiểu Ly hôm nay sao tìm anh? xấu gì à?”
Tôi phồng má: “Anh mới xấu ! Rõ ràng là anh ngày nào cũng xấu!”
Anh tôi ba tuổi, cao tôi .
Đôi đen nhìn tôi, đầy ắp có hình bóng tôi.
Tôi như ma xui quỷ khiến hỏi anh: “Hôm qua mẹ phạt tiền tiêu vặt của anh, anh có giận em không?”
Hôm qua tôi nhổ mất chậu hoa diên vĩ mẹ thích nhất, đổ tội Tạ Tuyên.
Anh trừ tiền tiêu vặt một tháng.
Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ hận chết.
Anh cúi , xoa đầu tôi.
“Không. Anh sẽ không bao giờ trách Tiểu Ly, tất cả là anh tự nguyện.”
Tôi hài lòng với sự biết điều của anh, dần dần chấp nhận sự thật có thêm một người anh trai.