Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
, phòng tôi im phăng phắc, ai nấy đều kinh ngạc trợn tròn nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, lòng nguội lạnh dần.
Tôi Phó Diệu gặp nhau buổi họp sinh viên năm nhất đại .
, mọi người tổ chức tiệc chào mừng, nhau ăn tối, mấy gã trai khóa liên tục mời rượu tôi, tôi từ chối rồi mà họ vẫn cố tình gây khó dễ.
Sau là Phó Diệu đứng ra đỡ rượu thay tôi.
Tối , anh ấy say bí tỉ, nhưng vẫn cố gượng cảnh cáo bọn họ đừng giở trò.
Chúng tôi vào hội sinh viên, đến thư viện, anh ấy đều giữ chỗ cho tôi.
lần, tôi đi dạo phố mấy người bạn, về rất muộn, trên đường gặp phải côn đồ, Phó Diệu tình cờ ở gần , anh ấy đã lao ra đánh nhau đám côn đồ kia, bản thân còn đánh đến mức phải nhập viện.
chính khoảnh khắc , tôi hoàn toàn rung động trước anh ấy, chúng tôi chính thức hẹn hò.
Tôi cảnh anh ấy bình thường, nhưng môi trường đại đầy quyền lực phù phiếm , anh ấy như một người không hề vẩn đục, vẫn luôn nỗ lực vươn tập cuộc sống.
Ngày tốt nghiệp đại , chụp ảnh kỷ yếu, anh ấy đã cầu hôn tôi.
Trên chiếc mũ cử nhân tôi, thêm một chiếc khăn voan trắng tinh.
Mãi sau , khi đình bàn chuyện cưới xin, tôi phát hiện ra người mẹ “siêu tốt” lời kể anh ấy lại là một người chua ngoa cay nghiệt đến vậy.
Ngày ra đình anh ấy, mẹ tôi vì hợp đồng quan trọng cần ký nên không đi tôi được, nhưng đã dặn đi dặn lại là tôi không được quên lễ nghĩa.
Tôi đã một hộp a giao, bong bóng cá, bào ngư khô, mẹ anh ấy thích uống rượu nên còn đặc biệt cả Mao Đài.
Sợ mang đến ít quá, tôi lại đến cửa hàng đồ hiệu thêm bộ quần áo, cà vạt thắt lưng cho Phó Diệu.
Tôi xách túi lớn túi bé đi vào, mẹ anh ấy mũi tối sầm lại ngay lập tức, khiến tôi hơi khó xử.
Phó Diệu nói mẹ rằng những thứ đều là tôi , anh ấy không tốn đồng nào, sắc mẹ anh ấy khá hơn chút.
Đến trưa, mẹ anh ấy nói cần nghỉ trưa rồi về phòng ngủ, ngay cả cơm trưa không nấu.
Phó Diệu thấy tôi không vui, liền dẫn tôi ra hàng ăn cơm, giải thích tôi nay là ngày giỗ anh ấy, nên mẹ hơi buồn.
“ nay là ngày giỗ anh, sao anh không nói em? Bảo sao mẹ anh lại tức giận như vậy.”
Phó Diệu cụp nhìn tôi, “Em hỏi anh đâu, lại em nhắc mãi chuyện muốn đến, trì hoãn mãi thế , em chắc chắn không vui.”
Chuyện , tôi hoàn toàn không kể cho mẹ nghe, chỉ nói dối họ là mẹ chồng tương lai rất tốt.
Hơn nữa, tôi không nói Phó Diệu tôi mở công ty, vì mẹ lo người ta tôi tiền nhắm vào tiền tôi chứ không phải vì con người tôi.
mẹ nói đợi sau khi kết hôn rồi nói cho Phó Diệu , đến điều anh ấy từ chi nhánh công ty bên chú về tổng công ty.
Không ngờ bây giờ lại còn đưa ra yêu cầu vô lý ngang ngược như vậy!
“Tiểu Tuế, cậu xem cái đi.” Phù dâu nói nhỏ, đưa điện thoại cho tôi.
Tôi nhận lấy điện thoại, nhìn bức ảnh trên màn hình, đồng tử đột ngột co rút lại.
Là một tấm ảnh giường chiếu, người ảnh là Phó Diệu một người phụ nữ lạ , cả trần trụi ôm lấy nhau.
Mẹ tôi ghé sát lại, kêu kinh ngạc: “Trời ơi? Đây, đây là…”
Tôi giơ tay , đặt môi, ra hiệu cho mẹ đừng tiếng.
3
“Bà thông , các người nghĩ xong chưa?” Mẹ Phó Diệu cười nói, “ lại con gái bà giờ đang mang thai ba tháng rồi, chuẩn thêm một căn nữa là chuẩn cho cháu trai tương lai tôi, chúng ta đều là vì muốn tốt cho bọn trẻ thôi.”
Tôi bất giác đưa tay xoa bụng dưới, từ từ nhắm lại.
Khi mở ra lần nữa, tôi gượng nở một nụ cười, ngọt ngào nói: “Dì ơi, cháu bảo mẹ cháu trả lại ba vạn tám sính lễ cho dì ngay đây.”
Tôi nhìn mẹ, ra hiệu bà chuyển khoản.
Mẹ tôi không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
“Còn về cửa, anh trai cháu vừa hay một căn gần trường điểm, cháu bảo anh ấy sang tên cho cháu ngay, cháu cho thêm năm mươi vạn sính lễ nữa, như vậy dì xem thể để Phó Diệu đến đón cháu được chưa ạ?”