Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

“…Cảm ơn cô nhiều lắm, cảnh sát Vương. Nếu không có cô, có lẽ tôi đã không toàn mạng rồi.”

Trong phòng bệnh, tôi yếu ớt lên tiếng cảm ơn Vương Hân.

Tối qua, tiếng động khi cửa nhà bị cạy khiến tôi hoảng sợ. Tôi định đến khách sạn tránh vài hôm, nào ngờ lại không phát hiện ra trên xe đã có người lẻn vào từ lúc nào.

Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã dùng khăn tay bịt chặt mũi miệng tôi. Tôi chỉ kịp vùng vẫy vài giây rồi ngất lịm.

Lần nữa tỉnh lại, tôi đã ở bệnh viện. Là Vương Hân cứu tôi.

Gương mặt cô nghiêm trọng, giọng đầy căng thẳng:

“Cô có nhìn rõ mặt người đó không?”

Tôi lắc đầu:

“Lúc đó trời tối, tôi chỉ thấy hắn đeo khẩu trang, mặc áo khoác đen.”

Cô cau mày suy nghĩ, rồi bỗng hỏi một câu khiến tôi thoáng sửng sốt:

“Cô có biết Yêu Phân Phân cũng đã mất tích không?”

“…Diêu Phân Phân?”

Tôi cố lục lại ký ức trong đầu, nhưng cái tên đó hoàn toàn xa lạ, chẳng hề để lại dấu ấn gì.

Vương Hân nhìn tôi, chậm rãi nói:

“Cô ta chính là người tình ngoài luồng của Lư Hải, cũng là tiểu tam năm xưa bị các người kiện ra tòa, rồi phải ngồi tù.”

Tôi lập tức hiểu ra, nhưng vẫn nhíu mày, nhẹ giọng chỉnh lại cách cô gọi:

“Đưa cô ta vào tù không phải ‘các người’, mà chỉ có một mình Lư Hải thôi.”

Vương Hân nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn thẩm vấn:

“Cô từng làm lớn chuyện chỉ vì một chiếc vòng tay, vậy mà lại không biết tên cô ta sao?”

Tôi hơi cau mày, giọng không giấu được bực bội:

“Cảnh sát Vương, tôi là giám đốc điều hành của một công ty, chỉ riêng việc chạy công việc mỗi ngày đã đủ mệt đầu rồi. Tôi không hạ mình đi quan tâm mấy trò vặt vãnh kiểu tiểu tam.”

“Nói thật, nếu năm đó Lư Hải không lấy chiếc vòng hồi môn mà là vật gì khác tầm thường hơn, có khi tôi còn chẳng thèm làm to chuyện.”

Bởi vì… chiếc vòng đó với tôi không phải chỉ là trang sức.

Nó là kỷ vật cuối cùng mẹ tôi để lại.

Vương Hân khẽ nhếch môi, cười nhẹ:

“Phụ nữ như cô không nhiều đâu. Phần lớn khi phát hiện chồng ngoại tình là lập tức lao vào đánh ghen tiểu tam.”

Tôi nhún vai, mắt nhìn xa xăm:

“Phụ nữ thật ra cũng đáng thương. Tôi nói thật, tôi cũng từng có chút đồng cảm với cô ta. Dù gì đi nữa, đến tôi cũng không ngờ Lư Hải lại vô liêm sỉ đến mức đổ sạch mọi tội lỗi lên đầu cô ấy.”

Vương Hân gật gù, sau đó lại chuyển đề tài:

“Cô nói tối qua nhận được tin nhắn nghi là từ Lư Hải?”

Tôi mở điện thoại đưa cho cô xem:

“Chính là hai tin này. Sau đó tôi có gọi lại, nhưng đầu dây bên kia chỉ là giọng điện tử tự động.”

Vương Hân xem xong, gật đầu:

“Được rồi, cảm ơn cô đã cung cấp thêm manh mối. Có vẻ như chồng cô đang gặp rắc rối không nhỏ.”

Tôi thở dài, lắc đầu:

“Chuyện rắc rối gì thì tôi không quan tâm. Tôi chỉ mong anh ta nhanh chóng ký đơn ly hôn, sau này mấy chuyện chó má kiểu này đừng bao giờ dính dáng tới tôi nữa.”

6.

Sau khi xuất viện chưa được mấy ngày, vụ kiện ly hôn của tôi chính thức bước vào phiên xét xử đầu tiên.

Đúng như lời luật sư của tôi nói, thông thường trong phiên đầu, thẩm phán sẽ không tuyên án ly hôn ngay. Tôi buộc phải tiếp tục khởi kiện lần hai.

Ra khỏi tòa án, ánh mắt tôi vô tình lia qua — liền thấy Vương Hân đang đứng dựa người vào cửa xe bên kia đường, sắc mặt nghiêm trọng.

Cô ấy thấy tôi nhìn sang, tôi đành nặn ra một nụ cười xã giao:

“Cảnh sát Vương, cô tới tìm tôi à?”

Cô gật đầu:

“Không chỉ cô, cả luật sư bên phía Lư Hải — luật sư Trương cũng đi cùng. Tôi cần hai người về đồn xác nhận một số thứ.”

Khi đến nơi, tôi mới thấy cái gọi là “thứ cần xác nhận”.

Đó là… một bàn tay bị chặt lìa.

Đứt lìa từ cổ tay, vết cắt nham nhở, phần da thịt và xương bị dập nát, giống như bị một kẻ không đủ sức mạnh nhưng vẫn cố chém rất nhiều nhát mới có thể cắt rời.

Tôi chết trân nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của bàn tay đó.

Trên da… vẫn còn hình xăm hai chữ cái quen thuộc: JX.

Sắc mặt tôi tái nhợt như tờ giấy.

Tay trái bất giác siết chặt, đúng nơi tôi từng xăm dòng chữ “LH”.

Ngón tay có hình xăm chữ cái đó—chính là ngón trỏ.

Luật sư Trương đứng cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

“Đây là tay của Lư Hải đúng không?”

Vương Hân nhìn cả hai chúng tôi, lên tiếng hỏi.

Luật sư Trương khẽ gật đầu, cô lại quay sang tôi chờ câu trả lời.

Tôi khó khăn đáp, cổ họng như nghẹn lại:

“Phải…”

Bàn tay đã bị ngâm nước, sưng phồng, trắng bệch đến đáng sợ, nhưng hai chữ “JX” trên ngón tay vẫn hiện lên rõ rệt.

“Là tay của anh ta…”

Tôi chớp mắt, cảm thấy tầm nhìn mờ đi vì nước mắt. Mở miệng nói tiếp, giọng tôi đã run lên vì nghẹn:

“Cảnh sát Vương… anh ấy… anh ấy có phải là…”

Vương Hân nhìn tôi, khẽ thở dài:

“Chúng tôi chưa tìm thấy phần thi thể nào khác. Cũng có khả năng đây chỉ là vụ bắt cóc, kẻ thủ ác chặt tay để uy hiếp. Nhưng dựa theo kinh nghiệm điều tra của chúng tôi… khả năng lớn là anh ta đã gặp chuyện chẳng lành. Mong hai người chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”

Tôi không thể kìm được nữa, ôm mặt bật khóc nức nở.

Dù tôi từng muốn ly hôn với Lư Hải đến thế nào, tôi chưa bao giờ nghĩ… anh ấy sẽ chết một cách bi thảm như vậy.

Tôi và anh quen nhau từ thời đại học, yêu nhau rồi cưới, đến nay dù tình cảm phai nhạt, dù đi đến bờ vực tan vỡ, thì nói không còn gì với nhau… là không đúng.

Mười lăm năm gắn bó, nếu không còn tình yêu, ít nhất vẫn còn tình thân, còn một chút trách nhiệm, một chút ràng buộc của hai người từng là gia đình.

Nay Lư Hải lại chết oan uổng thế này… Tôi thật sự không sao chấp nhận nổi.

Xác nhận xong phần thi thể là của Lư Hải, Vương Hân cho tôi và luật sư Trương rời đi.

7.

Về đến nhà, tôi bước vào phòng tắm.

Nhìn gương mặt mình trong gương—đôi mắt sưng húp vì khóc, lớp trang điểm lem nhem, trông đúng kiểu vừa mới trải qua cú sốc lớn.

Vậy mà… tôi lại bật cười thành tiếng.

“Lư Hải à… anh thật sự đã giúp tôi tiết kiệm được một đống rắc rối đấy.”

Bây giờ, anh không thể lấy nổi của tôi một đồng nào từ khối tài sản này nữa.

Cảm giác như không khí quanh tôi bỗng trong lành, nhẹ nhõm hơn vài phần.

Tất nhiên, sẽ hoàn hảo hơn nếu cảnh sát Vương Hân không cứ dính lấy tôi như hình với bóng.

Vậy nên khi tôi đang ăn trưa trong một nhà hàng, cô ấy lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt, thật lòng mà nói, tôi thậm chí còn chẳng mảy may ngạc nhiên.

“Lại gặp cô rồi, cảnh sát Vương. Cô cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi thế này, dễ khiến tôi nghĩ mình đang bị theo dõi đấy.”

Tôi nửa đùa nửa thật.

Không ngờ Vương Hân lại thản nhiên gật đầu xác nhận:

“Đúng vậy, tôi đang theo dõi cô. Dựa theo kinh nghiệm phá án của chúng tôi, khi một người trong cuộc hôn nhân gặp nạn, đối phương còn lại thường là nghi phạm hàng đầu.”

Tôi gật gù tỏ vẻ thấu hiểu:

“Ừm, tôi cũng hay xem chương trình pháp luật và tin tức xã hội, hiểu mà. À đúng rồi, cảnh sát Vương, cô ăn trưa chưa?”

Tôi định giơ tay gọi phục vụ mang thêm bát đũa, nhưng cô ấy đã kịp đưa tay cản lại:

“Công ty của cô đang chuẩn bị lên sàn. Nếu ở thời điểm này cô ly hôn, phần cổ phần đứng tên cá nhân sẽ bị phân chia lại, có nghĩa là một nửa tài sản của cô sẽ rơi vào tay Lư Hải. Ngay cả như vậy… cô vẫn nhất quyết muốn ly hôn sao?”

Tôi cười nhạt:

“Tôi là kiểu người không chấp nhận cát bụi lọt vào mắt.”

“Dù cái giá phải trả có thể là vài trăm tỷ?”

Nét mặt tôi thoáng trầm xuống.

Vậy mà Vương Hân lại càng tỏ ra hào hứng:

“Không thể không nói, Giám đốc Giang, công ty của cô đang lên như diều gặp gió. Trước thềm IPO, định giá đã chạm mốc ba nghìn tỷ. Là cổ đông lớn nhất, một khi niêm yết thành công, số cổ phần trong tay cô sẽ mang về con số lợi nhuận khổng lồ—”

Tôi không còn kiên nhẫn, lập tức ngắt lời cô ta:

“Thì sao?”

Vương Hân vẫn đều đều nói, như thể đang khơi mào một trò chơi tâm lý:

“Tôi hy vọng cô đừng thấy bị xúc phạm, nhưng theo góc nhìn của tôi — với khối tài sản hiện tại của cô, lại chọn ly hôn đúng lúc nhạy cảm thế này, chỉ vì một chiếc vòng tay… quả thật hơi không hợp logic con người.”

“Ly hôn ngay trước ngày công ty niêm yết, cô không sợ Lư Hải sẽ yêu cầu tòa án phong tỏa tài sản của cô sao?”

Tôi đặt đũa xuống, cả bữa ăn chẳng còn chút hương vị nào:

“Cảnh sát Vương, cô nói vậy thật sự rất thiếu tôn trọng. Cô nghĩ tôi là cái ông giám đốc Mạng Khoai Tây gì đó sao? Ly hôn mà keo kiệt đến mức chỉ cho vợ cũ đúng mười triệu để cắt đứt mọi thứ?”

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, giọng cũng cao lên:

“Cô có biết không? Tất cả chi tiêu trong cái nhà đó là do tôi gánh hết! Cái mức lương còm của Lư Hải thì lấy gì cho anh ta sống trong biệt thự sang trọng, đi xe Bentley đời mới hả?!”

“Tôi viết thỏa thuận ly hôn, thậm chí còn sẵn sàng để lại cả căn biệt thự và căn hộ cao cấp trung tâm thành phố đứng tên tôi cho anh ta!”

“Tôi đã tử tế đến mức đó rồi! Đừng quên—tôi mới là người bị cắm sừng, anh ta mới là kẻ ngoại tình!”

“Vậy mà tôi lại không được quyền đòi ly hôn sao?!”

“Chính vì công ty sắp lên sàn, tôi càng cần phải dứt điểm sạch sẽ những rắc rối như thế này!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương