Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Tư Nam Tầm không biết, mỗi lần hoảng loạn, ngón tay anh ta lại vô thức vò lấy vạt áo.

Tôi mỉm cười nhạt:

“Em đến thăm một người bạn. Cô ấy đang nằm viện.”

Ngay lập tức, sắc mặt anh ta giãn ra thấy rõ.

“Em định đi đâu? Anh đưa em về.”

“Không cần. Anh bận thì cứ làm việc đi. Dù gì cô ấy cũng là nhân viên công ty, lỡ truyền ra ngoài rằng nhà họ Tư đối xử tệ với cấp dưới, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì… thì lại thành lỗi bên mình mất rồi.”

Tư Nam Tầm khựng lại.

Còn chưa kịp nói gì, tôi đã xoay người rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, tôi hít sâu một hơi rồi bắt taxi về thẳng nhà.

Lúc vào cửa, tôi không nói một lời, chỉ lặng lẽ gom hết đồ đạc của Tư Nam Tầm đóng vào vali.

Sau đó, gọi người mang hết đến căn biệt thự nơi anh ta giấu người phụ nữ kia.

Nơi này là nhà tôi.

Dù ai phải rời đi — cũng chỉ có thể là anh ta.

Quả nhiên, chỉ một tiếng sau, Tư Nam Tầm đã về.

Anh ta lao đến, nét mặt đầy sốt ruột:

“An Tình, anh có thể giải thích!”

Tôi đặt chén canh gà xuống, bình tĩnh nhìn anh ta:

“Tư Nam Tầm, anh có biết… em từng cho anh ba cơ hội không?”

“Lần đầu tiên, là hôm anh đi công tác Nam Thành về, cổ anh có vết xước. Em hỏi, anh nói là bị mèo hoang cào.”

“Lần thứ hai, em nói muốn ly hôn vì chúng ta không có con. Anh bảo không quan trọng, không cần con, chỉ cần được ở bên em suốt đời.”

“Lần thứ ba — là hôm nay. Anh nói cô ta là nhân viên, với tư cách sếp, anh không thể bỏ mặc cô ấy.”

Tôi thở dài, khẽ lắc đầu:

“Em tự biết mình không vĩ đại đến mức chấp nhận cảnh chồng mình có thêm một gia đình bên ngoài.”

“Tư Nam Tầm, đến đây là hết rồi.”

“Không!”

Anh ta luống cuống ôm lấy tôi, siết chặt không buông:

“An Tình, anh yêu em! Cô ta chỉ là tai nạn thôi. Mẹ anh cũng đã đồng ý… giữ lại đứa trẻ, nhưng không giữ lại mẹ nó!”

“Đợi cô ta sinh xong đứa bé, anh sẽ bảo cô ta rời đi. Anh sẽ không để cô ta ảnh hưởng đến chúng ta.”

“Tin anh đi, người vợ duy nhất của Tư Nam Tầm, chỉ có thể là em.”

Tôi vỗ vai anh ta, gỡ tay ra khỏi vòng ôm, rồi đưa cho anh một tờ giấy.

“Em không tin. Trừ khi anh chuyển toàn bộ tài sản đứng tên mình cho em.”

“Em không có con, còn anh thì có cả nhà và con riêng bên ngoài. Em lấy gì để tin anh nữa?”

Sự chuẩn bị của tôi khiến Tư Nam Tầm im bặt. Anh nhìn thoáng qua bản thỏa thuận tự nguyện tặng tài sản, khàn giọng giải thích:

“Tiền công ty rút ra lúc này… e là không ổn lắm.”

Tôi gật đầu, lạnh lùng nói:

“Vậy thì ly hôn. Tư Nam Tầm, em không phải kiểu người có thể nhắm mắt cho qua. Anh không nỡ rời xa em, cũng không nỡ buông tiền. Nhưng không thể cái gì anh cũng muốn giữ cả.”

Tôi lại lấy ra bản thỏa thuận ly hôn, nhưng Tư Nam Tầm chẳng buồn nhìn, xé toạc ngay trước mặt tôi.

“Anh đồng ý. Tất cả tài sản, anh giao hết cho em.”

Anh ôm chặt lấy tôi, giọng run run:

“An Tình, anh sẽ không để em thất vọng. Chỉ cần cô ta sinh xong đứa trẻ, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Tôi bật cười lạnh lẽo. Kết thúc?

Anh ngây thơ quá rồi. Thẩm Dung Khê xuất thân bình thường, mà Tư Nam Tầm là đỉnh cao mà cô ta từng chạm tới.

Cô ta sẽ buông tay dễ dàng như thế sao?

Mang thai không danh phận, chịu tiếng làm kẻ thứ ba, cô ta vẫn đều đều khoe mẽ tình yêu trên mạng xã hội. Từng bức ảnh, từng dòng trạng thái, đều là chứng cứ rõ ràng.

Ba ngày sau, Tư Nam Tầm hành động rất nhanh. Anh tìm luật sư, chuyển toàn bộ tài sản cho tôi, thậm chí còn tự nguyện nhượng thêm 10% cổ phần.

Tin này vừa lan ra, cả bệnh viện lập tức rúng động.

Vừa ký xong giấy tờ, anh đã nhận được một cuộc điện thoại và phải rời đi.

“An Tình, công ty có việc gấp. Anh sẽ quay lại với em sau.”

“Đi đi, không sao đâu.”

Tôi mỉm cười rộng lượng, tiễn anh ta ra cửa.

Ngay sau đó, tôi cũng xách túi, đến bệnh viện.

Trước khi làm thủ thuật, tôi cố tình lên tầng, lặng lẽ nhìn Thẩm Dung Khê một lần.

Cô ta đang rúc trong lòng Tư Nam Tầm, nước mắt giàn giụa.

“Nam Tầm, em sợ… Anh sẽ rời bỏ em sao?”

Tư Nam Tầm vừa vỗ nhẹ lưng cô ta, vừa dỗ dành:

“Đừng sợ, anh sẽ không đi đâu cả. Tiểu Khê, đây là đứa con đầu tiên của anh. Em là mẹ của con anh. Không ai có thể chia cách chúng ta.”

Lạ thật.

Tôi tưởng mình đã chẳng còn nước mắt nữa.

Vậy mà khi nghe những lời đó, tim tôi vẫn nhói lên từng cơn.

Tư Nam Tầm…

Làm người, đừng quá tham lam.

Nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ nhìn tôi lần cuối, dịu giọng hỏi:

“Chúng tôi sắp bắt đầu. Cô chắc chắn rồi chứ?”

Tôi hít sâu, gật đầu.

“Chắc chắn rồi. Bắt đầu đi.”

Đứa trẻ này — tôi không cần nữa.

Người cha của nó — tôi lại càng không.

4.

Ra khỏi phòng phẫu thuật, mặt tôi trắng bệch như giấy, bố mẹ lo lắng đến thắt lòng.

Trên điện thoại là hàng chục cuộc gọi nhỡ, kèm theo cả một loạt tin nhắn WeChat — đều là từ Tư Nam Tầm.

“An Tình, em đi đâu rồi? Sao không trả lời anh?”

“An Tình, em ở đâu? Trả lời anh đi!”

“An Tình, rốt cuộc em sao thế? Anh đã về rồi, đang đợi em ở nhà.”

Tôi nhắn tin cho bạn thân, nhờ cô ấy điều chỉnh lại các điều khoản trong bản thỏa thuận ly hôn.

Sau đó, tôi gửi cho Tư Nam Tầm một tin nhắn:

“Em đi du lịch cùng bố mẹ, đừng lo. Một tuần nữa em sẽ về.”

Anh ta lập tức trả lời:

“Được, anh chờ em.”

Tôi khẽ cười nhạt.

Chờ ư? Anh… sẽ chẳng bao giờ đợi được đâu.

 

Sau khi xuất viện, bố mẹ đưa tôi về, giúp tôi thu dọn hành lý.

Ngay sau đó, tôi đăng tin bán căn nhà — giảm giá 20%, giao cho trung tâm môi giới xử lý.

Động tĩnh lớn như thế, sao Tư Nam Tầm có thể không biết?

Chỉ là… anh ta không dám hỏi.

Khi tôi hoàn toàn hồi phục, vừa đúng dịp sinh nhật mẹ chồng.

Bà ta chủ động gọi điện mời tôi đến dự tiệc:

“Không hiểu nổi, Nam Tầm nó nhìn trúng cô ở điểm gì chứ!”

“Cứ nhất quyết chọn một đứa đàn bà không sinh nổi con!”

Nếu là trước đây, chắc tôi đã nhịn nhục, nuốt giận vào trong.

Nhưng bây giờ tôi đã quyết ly hôn, thì việc gì phải giữ mặt mũi cho bà ta nữa?

Tôi bật cười lạnh lẽo, đáp một câu rõ ràng:

“Không còn cách nào khác, Tư Nam Tầm anh ấy thích thế. Có lẽ là… bị ngược quen rồi.”

“Cô nói gì?!”

Mẹ chồng hét lên, giọng the thé.

Tôi chẳng buồn đôi co, dứt khoát cúp máy.

Tôi biết, bà ta sẽ lập tức đi méc con trai.

Nhưng giờ ngay cả Tư Nam Tầm tôi còn không cần nữa, thì sợ gì chuyện đó?

Mà tiệc sinh nhật ấy, tôi nhất định sẽ đi.

Không những đi, tôi còn muốn đích thân dội xuống nhà họ Tư một cú chốt hạ thật đau.

 

Bạn thân tôi đã sửa xong bản thỏa thuận ly hôn.

Tư Nam Tầm lại lấy cớ tăng ca để khỏi phải đi cùng.

Tôi tỏ vẻ hiểu chuyện, nhẹ nhàng nói không sao, để anh yên tâm làm việc.

Và ngay sau đó, tôi phát hiện tài khoản phụ của Thẩm Dung Khê đã đăng ảnh mới.

Lần này cô ta không còn úp mở nữa, mà trực tiếp đăng ảnh góc nghiêng của Tư Nam Tầm.

Dòng chữ đi kèm:

“Cuối cùng, em cũng được đứng cạnh anh, với tư cách là người nhà của anh ấy.”

Gan to thật.

Tôi cười khẩy, chụp lại màn hình, lưu làm bằng chứng.

Sau đó, tôi dọn hành lý, chuyển thẳng về nhà mẹ đẻ.

Tiền bán nhà cũng vừa vào tài khoản.

Tư Nam Tầm, anh cứ ở đó mà hưởng thụ hạnh phúc với gia đình “mới” của mình đi nhé.

Tám giờ tối, Tư Nam Tầm phát hiện đã bị tôi chặn liên lạc.

Cùng lúc đó, tôi chính thức đăng tải tuyên bố ly hôn trên nền tảng công khai, đính kèm bằng chứng anh ta ngoại tình.

“Năm năm hôn nhân, cảm ơn vì đã từng chăm sóc. Phần đời còn lại, không gặp lại cũng chẳng sao.

P/s: Tôi đang nắm giữ 20% cổ phần công ty, hiện đang rao bán. Ai có nhu cầu xin liên hệ.”

Ngay lập tức, cả mạng xã hội bùng nổ!

“Ly hôn nhà giàu mà không báo trước một câu, suýt nữa thì bỏ lỡ cú drama to đùng!”

“Chuyện gì thế này? Ly hôn mà còn tươi tắn đến thế?”

“Anh chồng ngoại tình? Kết hôn 5 năm không có con, đàn ông ngoại tình cũng là điều dễ hiểu mà?”

“Thôi đi! Không có con thì ly hôn, nhưng ngoại tình trong hôn nhân, còn để tiểu tam có thai, rồi bắt vợ chính nuôi giúp à? Đặt mình vào hoàn cảnh đó xem có chịu nổi không?”

Tôi nhìn là biết ngay — người phản pháo dữ dội nhất chính là cô bạn thân của tôi. Cô ấy tức giùm tôi, lên mạng thay tôi vạch mặt tra nam.

Tôi bật cười.

Hóa ra, dù đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân này… tôi vẫn có người thương, vẫn có người đứng về phía mình.

Sau đó, phần bình luận của tôi bị cư dân mạng “công phá” dồn dập.

“20% cổ phần á? Không dám tưởng tượng luôn. Chị sau này chắc giàu nứt vách!”

“Hôn nhân nhà giàu thì có mấy ai vì tình yêu thật đâu? Toàn là liên minh lợi ích, cớ gì phải coi trọng quá?”

“Chị đã đồng ý cưới từ đầu, chẳng phải là đã ngầm chấp nhận kiểu ‘ai chơi người nấy’ rồi sao? Giờ còn muốn đòi lại tình yêu?”

“Đùa à? Hai người này từng yêu nhau đấy nhé! Ngọt ngào bao nhiêu hồi xưa mọi người quên rồi à?”

“Hồi đó Tư Nam Tầm còn bao nguyên cả dàn màn hình LED khắp thành phố để tỏ tình kìa! Mấy người mất trí nhớ à?”

“Cho tôi xem mặt cô tiểu tam cái coi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương