Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Buổi chiều, trời tạnh mưa, nắng nhẹ len qua kẽ mây.

Tâm trạng tôi vẫn còn rối bời, liền xách túi ra ngoài dạo phố cho khuây khỏa.

Không ngờ vừa đi được một đoạn đã tình cờ gặp một nam sinh cùng trường đại học năm xưa.

Anh ta mỉm cười chào tôi:

“Chúc mừng nha, nghe nói cậu với Lý Hào sắp cưới rồi đúng không?”

Tôi giật mình.

Người này tôi đã lâu không gặp. Hồi còn đi học, anh ta cũng không thân thiết gì với Lý Hào.

Tôi thoáng ngẩn người, không hiểu sao anh ta lại biết chuyện đó.

Thấy tôi đứng ngây ra, anh ta cười tiếp:

“Thắc mắc sao tôi biết hả?”

“Tháng trước lúc dự đám cưới của Hứa Lệ, tôi tình cờ gặp Lý Hào. Tám chuyện vài câu, cậu ấy nhắc đến đấy.”

Trong nháy mắt, sắc mặt tôi tái đi.

Hứa Lệ — cái tên khiến tôi không thể nào dễ chịu nổi.

Cô ta là người tôi ghét nhất hồi đại học.

Lúc nào cũng chực chờ tìm cơ hội buông lời mỉa mai.

Tôi mua một chiếc váy mới, cô ta liền nói chắc lại dụ được thằng nào bao nuôi.

Tôi đạt học bổng, cô ta bảo tôi đi cửa sau.

Tôi mặc váy dài, cô ta nói tôi vừa giả tạo vừa lẳng lơ.

Cô ta chưa từng động tay động chân với tôi, nhưng những lời như vậy cứ như kim châm, khiến tôi bức bối khôn tả.

Tôi từng cãi nhau với cô ta không biết bao nhiêu lần.

Nhiều bạn nữ khác cũng không ưa gì Hứa Lệ, nhưng cô ta chẳng mảy may quan tâm, bởi vì…

Trong đám con trai, cô ta lại rất được hoan nghênh.

Hứa Lệ rất giỏi kết bạn với con trai, thường xuyên xưng huynh gọi đệ, cười nói như thân quen từ kiếp trước.

Ban đầu tôi có cảm tình với Lý Hào cũng vì một lần anh lên tiếng thẳng thắn ngăn cản khi Hứa Lệ buông lời mỉa mai tôi.

Lúc đó tôi nghĩ: anh là người có chính kiến, biết đúng sai, có lẽ đáng để tìm hiểu.

Về sau, mỗi lần thấy Hứa Lệ nói chuyện châm chọc Lý Hào, tôi còn áy náy, cảm thấy mình đã khiến anh bị liên lụy.

Tôi không ngờ… hai người họ lại thân đến mức, anh có mặt trong đám cưới của cô ta.

Thân đến mức có thể thoải mái cười vui giữa đám đông bạn bè của cô ấy.

Nhưng mà… trước mặt tôi, Lý Hào chưa từng nhắc gì đến.

Còn người vừa nói chuyện với tôi – tôi cũng chẳng thân thiết gì mấy.

Nhưng lời anh ta vừa nói khiến lòng tôi như biển động không yên.

Từng cơn sóng lặng lẽ đánh vào, khiến tôi chấn động đến mức không thể để lộ ra mặt.

Tôi cố giữ bình tĩnh, mỉm cười giả vờ ngơ ngác:

“Ủa? Hứa Lệ cưới rồi à? Lý Hào đến à? Sao mình không biết gì ta?”

Người kia ngớ người, nghi hoặc nhìn tôi:

“Bộ cậu tưởng tôi bịa chuyện à?”

“Có ảnh làm bằng chứng luôn nè!”

Nói rồi, anh ta rút điện thoại, mở WeChat, vào thẳng trang cá nhân của Hứa Lệ.

Trong bức ảnh chụp tập thể ở đám cưới, Lý Hào đứng ở hàng đầu, cười rất tươi.

Cái kiểu cười vô tư, phóng khoáng – khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc mà tôi quen biết.

Cảm giác… như là một phiên bản khác của anh ta, chưa từng thuộc về tôi.

Có lẽ anh ta cũng nhận ra sắc mặt tôi không còn tươi tỉnh, nên vội vàng thu điện thoại lại, cười gượng vài tiếng rồi tìm cớ rút lui.

Đi tới khúc rẽ, tôi thấy anh ta hội ngộ với một bóng dáng quen thuộc.

Chỉ là… dáng người ấy vụt qua quá nhanh, tôi chưa kịp nhìn rõ mặt.

5.

Tôi không còn tâm trạng để tiếp tục dạo phố nữa.

Trong lòng loạn như tơ vò.

Không biết từ lúc nào, tôi đã đi lạc đến khu chung cư nơi Lý Hào sống.

Ngay trước cổng, vài cô bác lớn tuổi đang ngồi trò chuyện dưới mái hiên hóng mát.

Thấy tôi xuất hiện, họ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, hồ hởi chào hỏi:

“Ôi chà, con dâu nhà họ Lý đến rồi kìa!”

Chưa kịp đáp lời, một bác khác chen vào cười khanh khách:

“Giờ là người một nhà rồi, ghé đây cũng coi như về nhà đó mà~”

Mấy người xung quanh cũng ào ào phụ họa:

“Đúng đúng! Chúc mừng nha, chúc mừng!”

Tôi khựng lại, ngẩn người.

Khó hiểu hỏi lại:

“Nhưng… cháu với Lý Hào vẫn chưa kết hôn mà? Sao mọi người lại nói là người một nhà rồi?”

Một bác tóc uốn xoăn “hây” một tiếng, giọng đầy chắc nịch:

“Ôi giời ơi, con gái à, thời buổi này bọn bác cũng đâu có dốt luật đâu nha! Lấy giấy chứng nhận kết hôn là vợ chồng hợp pháp rồi, do nhà nước công nhận đấy!”

“Bác nghe chính miệng cô Trương Đại Quyên nói, sáng nay hai đứa đã đi đăng ký rồi cơ mà!”

Tôi chau mày.

Càng nghe càng thấy sai sai.

Bác tóc xoăn thấy vậy lại càng thêm hăng hái:

“Có thể con không nhận ra bọn bác, nhưng bọn bác ai cũng biết con đó!”

“Ngày nào cô Trương Đại Quyên – mẹ chồng con đó – cũng khoe khoang về đứa con trai giỏi giang, may mắn mới cưới được một cô con dâu tài sắc như con!”

“Bọn bác nghe riết mà phát ghen tị luôn á!”

Họ cười tươi rói, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự đố kỵ không hề giấu giếm.

Chẳng bao lâu, một bác gái len đến gần tôi, nhỏ giọng hỏi:

“Nói thật với bác đi con, căn nhà này… có phải con định để lại cho mẹ chồng dưỡng già không?”

Tôi giật mình.

Phản ứng theo bản năng:

“Sao bác lại nói vậy ạ?”

Căn hộ mà Lý Hào đang ở hiện tại, thực ra là tôi mua sau khi tốt nghiệp.

Vì nó nằm gần công ty tôi, nên tôi đã sửa sang lại để chuẩn bị dọn vào sống.

Thế nhưng còn chưa kịp ở, mẹ Lý Hào từ quê lên thành phố.

Bà bảo: con trai đã ra trường, bà cũng lớn tuổi rồi, muốn ở gần con cho yên tâm.

Khi đó, Lý Hào vừa mới đi làm, tiền bạc chẳng dư dả gì.

Nhìn họ hai mẹ con khó khăn, tôi mềm lòng, liền bảo hai người tạm thời dọn vào nhà tôi ở – coi như “quá độ” một thời gian.

Khoảng hai tháng sau, Lý Hào bỗng bảo muốn thuê lại căn nhà này.

Anh nói mẹ đã quen ở đây rồi, lại có bạn mới trong khu, không muốn chuyển đi nơi khác nữa.

Mà lúc đó tôi còn đang đắm chìm trong tình yêu, coi anh như người nhà, nên cũng không làm khó gì.

Cứ thế… để họ ở luôn.

Hai năm trôi qua, họ chưa từng trả một đồng tiền thuê nào.

Các cô bác xung quanh tranh nhau lên tiếng giải thích.

Và rồi, từng mảng sự thật như từng tát nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.

Họ kể:

Mẹ Lý Hào suốt ngày khoe khoang với hàng xóm rằng căn nhà này sớm muộn gì cũng là của bà.

Bà nói, giờ thì bà ở, sau này cũng sẽ ở đến già.

Bà còn nói: đừng nhìn vào cái tên ghi trên sổ đỏ làm gì, quan trọng là ai mới là người thật sự sống trong căn nhà đó.

Thậm chí, bà còn miệng mỉm cười, nhưng lại hạ giọng đầy mỉa mai:

“Con nhỏ đó tính tình yếu đuối, được cái biết điều. Cưới về rồi, tôi sẽ từ từ dạy nó cách hầu hạ chồng, hầu hạ mẹ chồng cho ra dáng con dâu.”

Tôi bật cười vì tức giận.

Đúng là nếu tôi cưới Lý Hào, mẹ anh ta vẫn sẽ tiếp tục ở lại căn nhà này.

Nhưng điều khiến tôi buồn nôn nhất… là bà ta công khai “nhắm” thẳng vào căn nhà như một món của hồi môn sẵn sàng dâng lên.

Cái kiểu coi nhà của tôi như “phần thưởng dưỡng già” cho bà ta ấy, thật sự khiến tôi thấy ghê tởm.

Tôi cố nén cảm xúc, tiếp tục vào vai “ngây thơ chưa biết gì”, vì vẫn còn muốn làm rõ chuyện giọng nói trong đầu kia là gì.

Tôi bước đến trước cửa nhà Lý Hào, thì vô tình nghe được đoạn hội thoại bên trong.

Giọng bà mẹ chồng tương lai oang oang vang lên:

“A Hào, ngày mai mẹ con mình đến gặp Lâm Diệp đi!”

“Nó xưa nay sĩ diện lắm, có chuyện gì dù nhỏ cũng sẽ báo trước. Vậy mà hôm nay nào là quên giấy tờ, nào là gây tai nạn, lại để chúng ta đợi cả ngày, chuyện này… trước giờ chưa từng xảy ra đâu.”

Lý Hào đáp:

“Chắc là do vui quá nên rối thôi. Với lại hôm nay trời mưa, có trục trặc cũng là bình thường mà.”

Bà ta hừ lạnh:

“Vậy sao? Nhưng mẹ cứ thấy là lạ. Mai nhất định phải đến sớm một chút, để nó không nghĩ là tụi mình thờ ơ.”

Càng nghe, tôi càng thấy trong lòng khó chịu.

Đáng ngờ hơn, lần này tôi lại không nghe thấy cái “giọng trong bụng” kia nữa.

Không có gì cả.

Không một câu mỉa mai, không một lời cay độc vang lên từ trong đầu bà như những lần trước.

Tôi đứng lặng một lúc, rồi rời khỏi khu chung cư.

6.

Sáng hôm sau, đúng như dự đoán, mẹ con Lý Hào đến nhà tôi thật.

Mẹ anh ta tay bưng một bát canh nóng, vừa đưa vừa dịu dàng nói:

“Tiểu Diệp à, hôm qua con chắc dầm mưa, bị lạnh rồi đúng không? Sáng nay mẹ với A Hào dậy sớm đi mua gà già về hầm canh, con uống đi cho khỏe lại nha.”

Rất nhanh sau đó, cái giọng nói trong bụng ấy lại vang lên:

“Uống đi uống đi, giờ thì mẹ còn hầu hạ mày, chứ sau này vào cửa rồi thì phải tới lượt mày hầu mẹ!”

Tôi chưa kịp phản ứng, đã bị sặc nguyên một ngụm canh nóng.

Một ngụm đó… phun thẳng lên người bà ta.

Bà ta hét lên một tiếng chói tai.

Và rồi—

“Con ranh này, đúng là khắc tinh của bà!” – lại là cái giọng ấy, lồng lộng trong đầu.

Nhưng bên ngoài, bà ta lập tức chuyển giọng, lo lắng quan tâm:

“Ôi, nóng quá hả con? Tiểu Diệp à, xin lỗi nha, là lỗi của dì, dì lẽ ra nên để nguội rồi mới đưa cho con…”

Lý Hào vội vàng đỡ lấy mẹ mình, ánh mắt có chút đau lòng.

Anh an ủi:

“Mẹ, chuyện nhỏ thôi mà, mẹ có lòng tốt thôi chứ có gì đâu mà xin lỗi. Mình là người một nhà mà.”

Anh còn quay sang nháy mắt ra hiệu với tôi, ý bảo:

“Được rồi đó, hạ màn đi, nể nhau chút là xong.”

Tôi chỉ thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi chợt nhớ—

Trước đây cũng từng có những tình huống như thế này.

Lần nọ, tôi mặc váy mới đến nhà Lý Hào ăn cơm, mẹ anh ta cố tình gắp món canh nóng làm văng ra váy tôi.

Một lần khác, bà ta nấu món gì đó khiến tôi bị dị ứng nghiêm trọng.

Còn cả chuyện chiếc túi da thật tôi quý như vàng bị bà ta vô tình cào rách…

Lần nào cũng vậy—

Bà ta đều tỏ ra vô cùng hối lỗi, hết lời xin lỗi với dáng vẻ vô cùng “nhẫn nhục”.

Bà ta tỏ ra như thể nếu tôi không tha thứ, thì bà sẽ áy náy đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Mà cứ đến lúc như vậy, Lý Hào sẽ ngay lập tức đứng ra “hòa giải”.

Anh sẽ nhẹ nhàng nói:

“Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em, chẳng qua là làm chưa đúng thôi. Đừng giận nữa mà.”

Hồi đó, tôi còn thấy hành động ấy rất đáng quý.

Tôi nghĩ anh là cầu nối giữa mẹ chồng – nàng dâu, là người biết dung hòa, biết dỗ dành.

Vì thế, mỗi lần như vậy, tôi đều nhanh chóng nói:

“Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ.”

Nhưng bây giờ nghĩ lại—

Rõ ràng anh chẳng phải vì nghĩ cho tôi.

Mà là vì anh thấy tội nghiệp cho mẹ mình.

Thấy bà ấy phải xin lỗi trước mặt bạn gái khiến anh cảm thấy mẹ “thiệt thòi”.

Nên anh đứng ra, là để bảo vệ bà, không phải vì tôi.

Tôi im lặng nhìn cả hai người họ diễn kịch. Không nói một lời.

Rất nhanh, mẹ anh ta liếc nhìn tôi một cái.

Sau đó đẩy tay Lý Hào ra, tỏ vẻ nghiêm khắc:

“Sai thì là sai, dù có là người lớn cũng phải biết xin lỗi!”

Nhưng trong đầu tôi, giọng nói quen thuộc lại vang lên:

“Con ranh này sao càng lúc càng khó đối phó. Nếu không phải vì nhà nó có chút tiền, bà đây còn lâu mới thèm để mắt tới!”

Bà ta quay lại, nắm lấy tay tôi, dịu dàng hỏi:

“Tiểu Diệp à, hôm qua va chạm có nặng không con? Phải sợ lắm đúng không?”

“Mẹ suy nghĩ cả đêm. Cái xe cưới chưa dùng đã đụng xe, mẹ thấy không được may mắn cho lắm…”

“Hay là mình bán nó đi rồi mua xe khác nha? Còn dạo này con đừng tự lái xe nữa, cứ để A Hào đưa rước cho tiện.”

Bà ta mỉm cười âu yếm, tay còn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay tôi:

“Tiểu Diệp nhà mình sinh ra là để được cưng chiều mà. Mấy việc vất vả như lái xe, cứ để A Hào lo.”

“Con chỉ cần ngồi ở ghế phụ, xinh đẹp là được rồi.”

Một câu lại một câu “Tiểu Diệp nhà mình”, nghe như mật ngọt rót vào tai.

Thế nhưng—

Giọng nói trong đầu bà ta vẫn đều đều như dao cắt:

“A Hào đi làm bận muốn chết, còn phải đưa đón nó? Khỏi đi. Cho nó chen xe bus, chen tàu điện ngầm cũng tốt. Đỡ kêu ca!”

“Con ranh này đúng là không biết điều. A Hào đi làm cực khổ như vậy, mà nó không biết đưa xe cho con trai mẹ dùng, để thằng bé phải bắt taxi đi làm mỗi ngày, tốn bao nhiêu tiền rồi hả?”

“Con gái thành phố là thế đấy, không biết thương người. Hồi mẹ còn trẻ, trong nhà chỉ có một cái bánh bao, mẹ cũng nhường hết cho ba nó ăn, còn mình thì ăn tạm mớ rau dại cho qua bữa.”

“Đàn bà con gái thì phải hiểu chuyện. Đàn ông mới là trụ cột trong nhà…”

Từng câu từng chữ vang lên trong đầu tôi như kim châm.

Buồn nôn thật sự.

Tôi không còn muốn tìm hiểu cái gọi là “giọng nói trong đầu” kia là hiện tượng gì nữa.

Tôi chỉ muốn—chấm dứt.

Càng nhanh, càng dứt khoát, càng tốt.

Tôi ngẩng đầu lên, giọng dứt khoát cắt ngang màn độc thoại của bà ta:

“Tôi thích tự lái xe.”

“Và thêm nữa—chiếc xe đó, giờ không còn là xe cưới gì hết.”

“Bởi vì… tôi không định kết hôn với Lý Hào nữa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương