Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

19.

Thông thường kết hôn phải đặt lịch trước,

nhưng Cố Thần Dương chỉ gọi mấy cuộc điện thoại,

chiều hôm đó đã lôi tôi đi đăng ký luôn.

Hôm sau quay lại công ty,

vừa bước vào đã nghe giọng trưởng ban biên tập phấn khích đến rung kính:

“Cái gì?! Tổng giám đốc Cố đồng ý phỏng vấn, mà còn không giới hạn số kỳ xuất bản á?!”

“Dạ dạ dạ, chúng tôi lập tức cử người sang ngay ạ!”

Cả phòng họp nín thở chờ đợi,

mà bên kia đầu dây, Cố Thần Dương lại lên tiếng với giọng điệu ngang ngược đầy đắc ý:

“Để vợ tôi đích thân đến.”

Cả phòng họp như có bom nổ tung trời,

mọi người xì xào đoán già đoán non,

ngay cả mấy trợ lý từng thấy nhiều cảnh cũng không giấu nổi biểu cảm “điên đảo”.

Chỉ có Tống Nhiên là lườm tôi một cái, rùng mình ôm tay gà da nổi đầy người:

“Bảo mày quay lại thôi, ai cho phép rải cẩu lương cấp hôn thú thế này hả!”

Trưởng ban biên tập thì còn đang đơ toàn tập:

“Vợ của tổng giám đốc Cố là…?”

Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người,

tôi chỉ có thể mặt dày giơ tay lên.

“…Là tôi.”

“Hà Nhất Niệm!!!???”

Một tiếng hét to như sấm, kéo theo cả văn phòng nhốn nháo.

Mọi người túm tụm lại như hội nghị bàn tròn, phát biểu còn nhiều hơn thảo luận chiến lược quý.

Chị Vương – người vẫn hay khinh tôi ra mặt –

lần đầu tiên cúi đầu nói nhẹ nhàng như mèo mới tắm:

“Cô Hà à… Tôi biết ngay cô không phải người bình thường…”

Tôi chỉ có thể cười trừ,

gắng nặn ra một nụ cười vừa ngượng vừa lịch sự.

Chị Vương kia đúng là đổi mặt còn nhanh hơn lật trang powerpoint.

Bình thường không chỉ hay bắt nạt người mới,

mà giờ còn học được trò tung hô người trên, giẫm đạp kẻ dưới.

Càng nhìn càng muốn lườm cho một cái!

Buổi phỏng vấn diễn ra, Cố Thần Dương hoàn toàn phối hợp,

từng ánh mắt, nụ cười đều mang đậm phong thái tổng tài chiều vợ.

Không đến nửa ngày,

câu chuyện “yêu lại từ đầu – từ thanh xuân đến hôn nhân” của tôi và Cố Thần Dương

đã tràn lan khắp các group từ mạng nội bộ tới dân mạng hóng hớt.

Nhiều bạn học cũ thi nhau gửi lời chúc mừng,

thậm chí còn rủ rê mở tiệc hội ngộ.

Buổi tối, Cố Thần Dương ôm tôi không buông,

anh vừa ghì tôi lại vừa nũng nịu như con mèo to xác:

“Lấy rồi là của anh cả đời, đừng hòng thoát.”

Tôi vừa ngượng vừa vui,

thật sự cảm thấy cuộc đời này… có anh là đủ rồi.

Thế nhưng, đúng lúc mơ mơ màng màng thiếp đi,

một tin nhắn lạ chợt đến, kéo tôi rớt thẳng khỏi tầng mây:

“10 triệu, cho Cố Thần Dương xuất ngoại.”

“Nếu không, chuyện cô từng tiếp cận anh ta vì mục đích xấu, tôi sẽ công khai.”

20.

Chỉ cần nhìn nội dung tin nhắn thôi,

tôi đã biết ngay là người từng thuê tôi theo đuổi Cố Thần Dương.

Sắc mặt tôi lập tức trắng bệch.

Cùng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm cũng bỗng chốc im bặt.

“Vợ ơi~ lấy khăn tắm giúp anh với!”

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn,

đã bị Cố Thần Dương gian xảo kéo thẳng vào phòng tắm.

Tay chân luống cuống chưa biết phản kháng ra sao,

đã bị anh ôm gọn vào lòng.

Cố Thần Dương cau mày,

ánh mắt chăm chú quét qua gương mặt tôi.

“Sao vậy? Không khỏe à?

Mặt em tái quá.”

Tôi cắn môi do dự.

Chuyện lần trước tôi giấu anh vẫn còn như vết sẹo trong tim.

Tôi thề, lần này… nhất định không được lặp lại sai lầm cũ.

Hít một hơi thật sâu, tôi đưa điện thoại ra,

cho anh xem tin nhắn vừa nhận được.

“Chính là người này, năm đó thuê em tiếp cận anh.”

Tôi vừa nói, vừa dè dặt quan sát sắc mặt Cố Thần Dương.

Ai ngờ anh chẳng giận chút nào,

trái lại còn cười tươi rói, cúi đầu hôn tôi liên tục mấy cái.

Tôi sững người —

Ủa? Cái này có gì mà vui dữ vậy?

Chưa kịp định thần, đã bị anh bế bổng lên, đặt thẳng lên bệ rửa tay.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, hơi nước mờ mờ,

anh thì thầm, giọng khàn khàn mang theo chút thỏa mãn lẫn đau lòng:

“Niệm Niệm, cuối cùng em cũng chịu dựa vào anh rồi.”

21.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh vẫn còn ngủ say.

Tôi quay sang nhìn anh —

làn da ngăm khỏe khoắn, vóc dáng rắn chắc khiến tôi bỗng dưng đỏ mặt.

Tôi luýnh quýnh muốn tìm điện thoại, mới phát hiện nó đã bị anh ném xuống đất từ lúc nào.

Tôi rón rén xuống giường, nhưng chưa kịp cúi người thì người bên cạnh đã tỉnh giấc:

“Em định đi đâu?”

Tôi cười gượng: “Nhặt điện thoại thôi.”

Cố Thần Dương vươn tay nhặt luôn giúp tôi, tiện tay kéo luôn số điện thoại đó vào danh sách chặn.

Tôi do dự: “Nhưng nếu mình không trả lời… liệu hắn có làm gì anh không?”

Anh đặt tay lên vai tôi, ngữ khí thoáng chút lạnh lùng:

“Ngay từ đầu, hắn nhắm vào anh chứ không phải em.”

“Muốn kéo anh rời khỏi mấy dự án hợp tác, để tiện ra tay tranh giành. Đáng tiếc, thương trường đấu không lại thì quay sang dùng chiêu bẩn.”

Nói rồi, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi:

“Đừng lo, chồng em không yếu đâu.”

Giọng anh thấp trầm, ẩn ý sâu xa:

“Ở mọi phương diện.”

Tôi đỏ mặt đến mức muốn trốn xuống gầm giường.

Không đến nửa tháng sau, Cố Thần Dương mang tới một xấp tài liệu:

“Niệm Niệm, lại đây ký cái này đi.”

Tôi nghi ngờ ký tên xong mới lật lên xem thử —

đến khi đọc được nội dung, suýt nữa thì rớt cả cằm.

Tôi nhìn chồng, rồi nhìn lại bản hợp đồng trước mặt:

“Chuyển nhượng công ty?”

“Công ty nào chuyển nhượng cho em vậy?”

Cố Thần Dương mỉm cười, cúi đầu hôn tôi một cái.

“Cái tên khốn dám uy hiếp em đó.”

“Gã đó đấu với anh suốt mấy năm, nếu không nhờ hắn xen ngang, có lẽ tụi mình đã sớm kết hôn rồi.”

“Đi thôi, mình đi làm thủ tục chuyển nhượng.”

[Phiên ngoại – Cố Thần Dương]

Ba năm trước, Niệm Niệm bỏ đi không lời từ biệt.

Tôi như phát điên mà tìm cô ấy khắp nơi.

Nhưng—cô ấy biến mất hoàn toàn.

Ba năm trời, tôi buộc bản thân trở nên lạnh lùng, cứng rắn.

Tôi ép mình ngừng nhớ về cô ấy.

Tôi dồn hết tâm trí vào công việc, từng bước leo lên vị trí cao nhất.

Mãi đến một ngày, tôi tìm đến Tống Nhiên —

một người bạn học không mấy quen thuộc, nhưng tôi biết cô ấy giữ liên lạc với Niệm Niệm.

Lúc đầu, cô ấy không chịu mở lời.

Cho đến khi cô ấy biết tôi chính là CEO của công ty “Thần Niệm”.

“Cái ‘Niệm’ trong Thần Niệm… là Niệm Niệm phải không?”

“Không phải cô ấy, còn ai nữa?”

Chỉ một câu sáu chữ lạnh băng, cũng đủ khiến cô ấy chịu thua.

Hôm trời mưa lớn đó, tôi dừng xe trước mặt cô ấy.

Ông trời đúng là thương tôi—

Chưa kịp xuống xe tìm, thì cô ấy đã chạy đến trước mặt.

Tôi bắt đầu từng bước sắp đặt mọi thứ.

Tôi chấp nhận lời mời phỏng vấn từ tạp chí Lạc Ký – nơi tôi từng từ chối bao lần.

Tôi âm thầm sắp xếp, để người đến phỏng vấn là cô.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế để chất vấn cô, bắt cô phải cho tôi một lời giải thích.

Nhưng—ngay giây phút nhìn thấy cô ấy…

Tất cả sự kiêu ngạo, tổn thương, tức giận – đều tan rã.

Tôi chẳng thể nói được gì nữa, chỉ biết—

Tôi muốn cô ấy quay về.

Tệ hơn cả việc nằm viện… là cô ấy lại từ chối tôi thêm một lần nữa.

Lúc được đưa vào bệnh viện, thật lòng tôi chỉ muốn ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng rồi, giọng nói mềm mại như kẹo bông ấy lại vang lên bên tai tôi.

Từng giọt nước mắt nhỏ xuống tay tôi, ấm nóng đến nhói lòng.

Vào khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra—

Điều cô ấy để tâm nhất vẫn là chuyện năm đó.

Mà tôi thì… tôi đã biết từ lâu rồi.

Thậm chí lần trước cãi nhau, tôi đã nói rõ ràng rành mạch:

“Chỉ cần em là của anh, thì chuyện em từng lừa dối… anh không bận tâm.”

Chỉ tiếc là… cô ấy không nghe thấy.

Hoặc là… đã quên mất.

Nhưng cũng không sao.

Giờ cô ấy đã quay về rồi.

Chỉ cần là cô ấy,

Tôi có thể bỏ qua tất cả.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương