Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi bước ra khỏi trại tạm giam, Tân Hải bắt đầu có tuyết rơi.
Bà ngoại tôi cầm ô, vội vàng tới phía tôi.
Trên cổ bà không còn những vết thương kinh hoàng, nụ ấm áp như xưa.
Nước mắt lập tức mờ tầm nhìn của tôi.
Tôi đưa tay ra, chạm vào lớp tuyết đọng ven đường.
có cái lạnh thấu xương , mới có thể khiến tôi xác nhận rằng mình thực sự đã công.
Tôi đã cứu được hai người tôi yêu thương nhất khỏi bánh răng số vô thường và tàn nhẫn.
Tôi run rẩy, áp những ngón tay lạnh giá .
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, rát bỏng cả da thịt.
Bà ngoại bước tới bên cạnh, thấy tôi khóc, mắt bà cũng đỏ hoe.
Bà cụ vừa lấy giấy lau nước mắt cho tôi, vừa nghẹn ngào nói: “Ngôn Ngôn, đừng khóc, những khổ đau đã qua rồi, ra được là tốt rồi.”
Tôi thì thầm: “Bà ơi, cháu không thấy khổ, cháu thật may mắn.”
Một người bình thường không toàn năng, đã vô tình bị cuốn vào cơn lốc xoáy của không gian và thời gian một cách tình cờ.
Tôi đã thất bại hết đến khác, ngã xuống rồi lại đứng dậy, như một con kiến nhỏ bé đấu tranh với số mệnh, lại như một con kiến bị tàn nhẫn giẫm đạp.
, tôi lại có cơ hội lại đầu.
Mỗi một vòng lặp của tuyệt vọng và sụp đổ, dường như đều là một cơ hội.
Để tôi lau khô nước mắt, nghiến răng chịu đựng, rút ra bài học, rồi một , liều mình lao tới, chống lại số như lấy trứng chọi đá.
Trong vô số những sợi dây nhân quả vốn định sẵn thất bại, tôi vậy mà lại đụng trúng xác suất công một phần nghìn.
Đó là may mắn bao!
Bà ngoại tôi không hề hay những suy nghĩ trong lòng tôi, bà cụ nhỏ nhắn vẫn đang không ngừng ơn nữ cảnh sát đã đưa tôi ra .
Nữ cảnh sát có phần ngại ngùng, nhẹ giọng nói:
“Bà ơi, không cần ơn cháu đâu, là cô bé nhà bà mình tranh đấu được, cũng là nhờ pháp luật của đất nước hỗ trợ.”
Nói mấy câu xã giao, cô ấy quay người rời đi.
Bà ngoại tôi cũng chưa vội rời bước.
Bà ra hiệu cho tôi cầm ô, còn mình thì lục lọi trong túi, lấy ra một chiếc khăn choàng mới đan, từng vòng, từng vòng, cẩn thận quấn quanh cổ tôi.
Những mũi len ấm áp, dày dặn, dịu dàng xoa dịu cái lạnh cắt da cắt thịt.
Bà ngoại nhìn trái nhìn phải, hài lòng nở nụ : “Đẹp quá. Đi thôi, Ngôn Ngôn, chúng ta về nhà.”
Chúng tôi lội từng bước sâu nông trong tuyết, bà ngoại ríu rít kể cho tôi nghe về những chuyện đã xảy ra bên trong quãng thời gian tôi bị giam giữ.
Các ông cụ ở dãy nhà bên cũng bỏ cả việc đánh cờ, ôm lấy TV theo dõi tin tức, không ngớt mắng mỏ tên súc sinh họ Vương, bảo c.h.ế.t như là đáng.
Đèn đường trong khu dân cư đã được sửa xong, bóng đèn mới choang, tới mức khiến các bà cụ tầng một đồng loạt phản đối.
Trong ngõ nhỏ cũng mới lắp đặt hệ thống báo động khẩn cấp, hàng loạt thiết bị tương được âm thầm phân bố khắp các ngóc ngách của phố, xây nên một tuyến phòng thủ an toàn vô hình.
Còn …
Bà ngoại đột nhiên dừng bước.
16.
Tôi men theo ánh mắt của bà ngoại nhìn qua.
Một mặc áo khoác lông vũ đỏ, cầm ô đứng lẽ giữa trời băng tuyết, chăm chú nhìn tôi.
Hứa Tiêu vẫn nhuộm mái tóc đỏ ngông cuồng ấy, và vào giờ học , lại trốn học để có tại đây.
Cậu ấy không còn cầm cây gậy bóng chày đẫm m.á.u kia, cũng không bị những bức tường cao ngăn cản do.
Cậu ấy vẫn là chàng ấy, gì thì nấy, do tại, lao đi giữa dòng chảy thời gian, không hề thay đổi.
Thật tuyệt vời. Trong trận chiến với số , tôi đã cứu được cậu ấy.
Bà ngoại nở nụ hiền hậu, nói: “Còn , bạn học của cháu bảo rằng bố mẹ bận việc vất vả, mỗi tháng đều gửi tiền cơm cho bà, nào cũng đến nhà mình ăn và ăn tối.”
Bất chợt, một dòng nước mắt dâng trong lòng tôi.
Tôi chợt nhớ đến Hứa Tiêu năm 2023 ở một dòng thời gian khác.
Bề thì lạnh lùng, kiêu ngạo như đại gia, bên trong thì dịu dàng, cưng chiều vợ đến tận xương tủy.
Mỗi tôi đi công tác nước , anh lại viện cớ nhờ bà ngoại chăm sóc, thực ra là lấy cớ để đến bên bà, bầu bạn cùng bà, xua đi nỗi cô đơn.
Hứa Tiêu, anh quả nhiên vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Tôi hỏi bà ngoại: “Nếu cháu nói yêu đương, bà có phản đối không?”
Bà ngoại thông minh suốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Hứa Tiêu, cho đến khi ấy đỏ bừng cả vành tai, còn tôi cũng gần như không chịu nổi .
Bà mới mỉm đáp: “Không đâu. Nếu giới có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn nhà mình, thì còn gì tốt hơn .”
Khác không gian, cùng một nguyện ước.
Tôi ôm chầm lấy bà ngoại trong nước mắt, lại bị bà đẩy ra, trêu chọc: “Có phải cháu nên ơn một người khác không? Người ta năn nỉ bố mình tiếp nhận vụ án của cháu đấy, cháu đã ơn người ta chưa?”
Tôi nghẹn lời, chưa kịp nói gì.
Đúng lúc đó, một chiếc xe buýt dừng lại, bà ngoại thong thả bước xe.
Bà vẫy tay về phía tôi: “Ngôn Ngôn, cái ô bà mang đi rồi, đừng để mình ướt mưa đấy nhé. Tối nhớ gọi bạn về nhà ăn cơm, bà nấu canh sườn cho!”
Chiếc xe buýt lăn bánh đi xa.
Tôi không có ô.
Người có ô là đang đứng bên kia đường.
Tôi hít sâu một hơi, về phía Hứa Tiêu.
Cậu ấy lẽ nghiêng ô về phía tôi, che cho tôi khỏi gió tuyết, không lệch lấy một chút.
Tôi thở hổn hển nói: “Tôi có chuyện nói với cậu.”
Cậu ấy nhìn tôi: “Tôi cũng có chuyện nói với cậu.”
Tôi sốt ruột đến mức nhảy dựng : “Để tôi nói trước, thực ra tôi thích cậu lâu rồi…”
Hứa Tiêu cắt lời: “Tôi đã một giấc rất dài, thấy chúng ta yêu nhau suốt nhiều năm.”
Lời của tôi nghẹn cứng nơi cổ họng.
Trong tiếng gió gào thét, tôi nghe thấy cậu ấy nói:
“Tôi thấy tôi xuất hiện tại nơi cậu bị hại, tôi đã giơ gậy và đánh c.h.ế.t tên cưỡng h.i.ế.p kia.”
Tôi ôm ngực, ngước nhìn cậu ấy trong hoang mang.
cúi đầu nhìn tôi đầy đau khổ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương tôi:
“Cả cậu đầy máu, cậu khóc xin tôi đi. Tôi không , rồi tôi bị nhốt vào tù.”
Cuối cùng tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Hứa Tiêu, đó là một giấc thôi.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ấy không chớp lấy một , đột nhiên ném chiếc ô đi, rồi ôm lấy gương tôi và hôn sâu.
Tôi theo phản xạ ôm chặt lấy eo cậu ấy.
Nghe thấy cậu ấy nói: “Tôi ước gì đó không phải là , nếu đêm đó tôi có thể đứng trước cậu thì tốt bao.”
Một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống cổ tôi.
Tôi cứng người lại.
Rồi một giọt nước mắt cũng lẽ trượt xuống khóe mắt tôi.
Hứa Tiêu, đồ ngốc, cậu thực ra đã đứng trước tôi lâu, là cậu đã quên mất.
hôm ấy, tuyết rơi đầy trời, gió tuyết lay động, nhiệt độ là thấp nhất trong năm tại phố Tân Hải.
trong lòng tôi, tôi lại thấy ấm áp chưa từng có.
Hứa Tiêu mua một chuỗi pháo dài, đầu ngõ đến cuối ngõ, tiếng pháo “pháo!” nổ vang, phá tan bầu không khí tĩnh , rộn ràng đất trời.
Ủy ban khu phố vội vã bước ra kiểm tra, thấy tôi và bà ngoại đang nói, nhảy múa, thì im rụt đầu lại.
Các hàng xóm cửa sổ vươn đầu ra, gọi lớn: “Ngôn Ngôn, về nhà rồi sao!”
Hứa Tiêu lớn tiếng trả lời: “Mọi người, chúc mừng năm mới!”
Thật ra, còn lâu mới đến Tết Nguyên Đán…
Trong nhà, nồi sườn nóng hổi đang được đun sôi, đầu tiên bà ngoại cho phép tôi uống rượu.
Ba ly rượu va vào nhau, phát ra âm thanh du dương, dễ chịu.
Mùa hè chúng tôi ngồi dưới bóng mát trong ngõ nhỏ, mùa đông kéo ghế ra trời hóng nắng.
“ là tốt rồi,” tôi nghĩ, “Họ vẫn sống, sống lâu trăm tuổi, không có nỗi lo.”
Bạn đấy, số thường hay chơi trò đố chữ với con người.
đến khi câu đố được giải đáp, bạn mới mình có phải là người chiến thắng hay không.
Vậy nên, hãy can đảm .
Dù là những người bình thường, cũng sẽ có lúc trở anh hùng.
Và số sẽ không tiếc công thưởng cho anh hùng —
Người yêu thương bạn sẽ luôn ở bên, sớm tối cùng nhau nhìn thấy ánh .
___Hết___