Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Trạm lúc xách hai gã đại hán dưới đất rời đi còn ngoái ta, ánh sắc .
Ta biết hắn không phục, hắn chẳng có cách nào khác.
Ta bèn nhe răng cười khiêu khích, hắn hừ một tiếng, rồi xách hai tên kia đi mất.
“Này trừng dọa ta.”
Ta vung gậy về phía bóng lưng hắn, múa mấy chiêu rồi xoay vào nhà nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau ta vẫn chợ bán như thường, chẳng mấy bận tâm đến lời hứa của bậc quý nhân như tử.
Nào ngờ ba ngày sau, Đông Cung phái tới, mang theo hôn thư, giấy tờ đất đai, cửa tiệm, cùng đủ đầy sính lễ hôn sự.
Giữa ánh hâm mộ không giấu nổi của hàng xóm láng giềng, ta mới tin tử quả nhiên là tử, , mà còn rất chu toàn.
Cảnh Trạm thay áo thường phục, vóc dáng cao ráo, tuấn mỹ xuất trần.
Vừa liếc thấy dung mạo hắn, lòng ta đã run một thoáng.
Mũi thẳng, môi mỏng, diện mạo như ngọc.
Một kẻ đẹp đến nhường ấy là ám vệ sao!
“ nữa ta móc ngươi.”
Cảnh Trạm lùng liếc ta một cái.
Ta đang thầm rung động liền bị doạ sợ run, lập tức đ.ấ.m cho hắn một cái:
“Điện hạ bảo ngươi tới để bồi đắp tình cảm, không phải để dọa ta!”
“ ngồi đực đó , không biết dọn hay sao.”
Ta bực hắn đến mà chẳng chịu giúp, trong đám nữ nhân đỏ liên tục đến gọi .
Vài chiếc thấp của ta đã chất đầy không.
Cảnh Trạm ôm kiếm, ngồi bất động.
Ta đẩy hắn sang một :
“Không đừng ngồi đó, cản trở việc buôn bán của ta.”
Ta thừa nhận hắn rất hấp dẫn, ăn vẫn là quan trọng hơn.
Hắn vẫn đứng cạnh, chẳng , chỉ khoanh đứng ta bận tối mũi.
“Khương Tiểu Nhị, kia là ai vậy?”
Thiếu gia của Xuân Phong Lâu vừa Cảnh Trạm vừa ghé tới .
“Phu quân rẻ tiền của ta.”
Chuyện ta sắp thành thân, cả vùng Tây Thành đều đã biết.
Ta cố tình rêu rao, để bọn có ý đồ dẹp luôn mộng tưởng – ví dụ như vị thiếu gia này.
“Hắn… đẹp quá.”
Hắn lẩm bẩm, cúi ngồi xuống.
“Nàng thành thân rồi còn bán nữa không?”
Ta bưng tô tới, hắn . Hai cạnh mấy thư sinh cũng vểnh tai nghe ngóng.
Ta đứng thẳng, lớn tiếng đáp:
“Vẫn bán. nhà họ Khương, bán mãi không dừng.”
Mọi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu gia kia ăn vài miếng liền đặt năm văn tiền rồi đi.
Đây là lần hắn không ăn hết ta . Ta khẽ thở dài, thu dọn đũa.
Cảnh Trạm khẽ cười khẩy một tiếng, ta đang định mắng phía sau vang tiếng gọi:
“Nhĩ Nhĩ, ta trở về rồi đây!”
Ta đặt xuống, chạy tới kéo áo nghĩa huynh:
“A Cửu ca ca, sao huynh về sớm vậy? Còn chưa đến ngày nghỉ mà.”
Quy củ trong cung rất nghiêm, thông thường giám việc mười lăm ngày mới nghỉ hai ngày. Lâm Cửu Quý phi coi trọng, mỗi tháng chỉ ngoài hai ngày vào cuối tháng.
“ gửi thư muốn thành thân, ta liền ngoài xem thử.”
Lâm Cửu nắm ta ngồi xuống cạnh , mấy ông bà bán hàng quanh đó đều chào hắn.
Lâm Cửu đáp lễ từng , rồi đưa Cảnh Trạm đang ngồi đó như khúc gỗ.
Hắn hơi nhíu mày, hạ giọng :
“Là hắn sao?”
Ta gật , không hiểu sao trong lòng có chút thẹn thùng.
Lâm Cửu vài câu chuyện gần đây, chẳng đả động đến chuyện hôn sự.
Đến trời tối, ta dọn hàng xong Cảnh Trạm cũng lặng lẽ bỏ đi.
Tối ấy, ta và Lâm Cửu tới Vạn Hương Lâu dùng bữa. Huynh ấy không ngừng gắp thức ăn cho ta.
“Huynh cũng ăn đi, đừng chỉ cười.”
Ta cúi ăn như bão cuốn, miệng dính đầy dầu mỡ.
Lâm Cửu ta đầy mãn nguyện:
“Nhĩ Nhĩ cứ ăn nhiều một chút. Sắp gả rồi, còn trẻ con như thế.”
Huynh ấy định đưa lau vết cơm khóe miệng ta, giữa chừng thu về.
“Nhĩ Nhĩ, thật lòng thích hắn sao?”
Ta không ngẩng :
“Thích lắm. Hắn đẹp trai lắm, hì hì hì.”
Ta ngượng ngùng gãi .
Lâm Cửu gõ nhẹ , ngập ngừng mở lời:
“Hắn là ám vệ, vào nơi hiểm địa, không sợ hắn không thể sống cùng đến cuối đời sao?”
Ta nghĩ tới ánh sáng như sao của Cảnh Trạm, ngây ngốc cười:
“Ai mà không mong thiên trường địa cửu, chỉ muốn có ở , sống một mình hoài cũng buồn.”
Ta không với huynh ấy rằng huynh ấy không ở đây, ta – một thiếu nữ đang độ xuân xanh – đã bị quấy nhiễu thế nào. Vì ở trong cung, huynh ấy cũng chẳng dễ chịu hơn ta là bao.
“Nhĩ Nhĩ, vui là rồi.”
Lâm Cửu không thêm, hai ngày ấy còn mua thêm bao nhiêu thứ cho ta.
Cảnh Trạm ba ngày hai bận tới chỗ ta, chắc là nhận lệnh của tử.
Tính hắn lãnh đạm, chưa từng bắt chuyện với ai, mỗi ta bận bịu, hắn sẽ lặng lẽ giúp một .
Từ hắn xuất hiện, đám công tử lưu manh chẳng dám bén mảng đến nữa, việc buôn bán cũng khấm khá hơn.
Ngày cưới sắp tới, ta hẹn hắn tới tửu lâu dùng bữa.
Ta đợi hắn suốt một canh giờ, mắng hắn không biết bao nhiêu lần trong lòng, cuối cùng hắn cũng lững thững đến nơi.
“Cảnh Trạm, không muốn ăn khỏi tới.”
Ta vừa dứt lời đã bảo tiểu nhị mang đồ ăn , còn hắn như tiền đặt một cái rương .
Ta vừa ngồi xuống cạnh, liền ngửi thấy mùi m.á.u nhẹ thoảng quanh hắn.
“Ngươi bị thương à? Đây là vậy?”
“Lễ vật.”
Hắn phun hai chữ rồi ngồi xuống rót trà.