Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô làm ?”
“Cô đi rồi.”
Lâm Quân Lâm cười khổ. “ khi công ty phá sản, cô rời đi. Nói là về quê.”
Tôi hơi sững người, đó bật cười:
“ chưa, đây mới là hiện thực. Lúc anh còn tiền, cô ta sẵn sàng làm người tình. Giờ anh trắng tay, đến làm bạn cô ta còn chẳng buồn.”
Sắc mặt Lâm Quân Lâm càng thêm tái nhợt.
“Lâm Quân Lâm, đó là người anh đã chọn.” Tôi đứng dậy.
“Giờ chắc anh đã hiểu, cái là tự làm tự chịu.”
Nói rồi, tôi quay người bỏ đi.
lưng vang tiếng anh ta với theo:
“Vãn Tinh, nếu có làm lại từ …”
Tôi không quay lại:
“Không có nếu.”
Chương 7
Về đến nhà, tôi kể lại vừa Lâm Quân Lâm cho mẹ nghe.
“Giang Vi Vũ bỏ chạy rồi à?”
Mẹ tôi ngạc nhiên. “Mẹ cứ tưởng cô ta Lâm Quân Lâm vượt qua khó khăn cơ đấy.”
“Hoạn nạn mới người .” Tôi nhún vai.
“Bây giờ rõ thật rồi.”
tôi hừ lạnh tiếng:
“Loại đàn bà như thế, ai có sữa là mẹ. Lâm Quân Lâm hết tiền rồi, cô ta bỏ là đúng thôi.”
“Thế giờ Lâm Quân Lâm tính ?” Mẹ .
“Không liên quan đến .” Tôi đáp.
“Cuộc sống anh ta, anh ta tự chịu trách nhiệm.”
Đang nói Tiểu Lý vội vã chạy vào:
“Thưa ông, bà, tiểu … có rồi!”
“Có ?” tôi .
“Giang Vi Vũ vừa tự sát!”
Cả nhà sững sờ.
“Khi nào?” Mẹ tôi vội .
“Vừa mới xảy ra. Anh Lâm điện báo, nói cô Giang cắt cổ tay tự sát trong khách sạn. Hiện tại đang được cấp cứu ở viện.”
Trong tôi bỗng dâng cảm giác kỳ lạ.
“Cô ta tự sát vì lý do ?” Tôi .
“Nghe nói là không chịu nổi áp lực, lại còn cảm tội lỗi vì đã phản bội cô… nên…”
Tiểu Lý nói dè dặt.
Tôi im lặng lúc.
“Tiểu , anh Lâm hy vọng cô có đến viện thăm cô Giang chút…”
“Không đi.” Tôi lập tức từ chối.
“ …”
“Không có nhị hết.” Tôi nhìn Tiểu Lý, giọng dứt khoát.
“Việc Giang Vi Vũ chọn tự sát là do cô ta tự quyết định. Tôi không vì hành động đó mềm .”
“Vãn Tinh…” Mẹ định tiếng.
“Mẹ, đừng khuyên .” Tôi ngắt lời.
“Khi cô ta phản bội , cô ta có từng nghĩ đến cảm xúc không? Bây giờ rồi, lại đi làm người tốt?”
“Dựa vào cái chứ?”
tôi gật :
“Vãn Tinh nói đúng. Loại người đó, chết cũng đáng.”
“Mình nói vậy cũng hơi quá…” Mẹ vẫn có chút không đành .
“Mẹ, nếu mẹ đi thăm mẹ cứ đi, làm ơn đừng lấy danh nghĩa .”
Tôi đứng dậy. “ đi tắm.”
Nói xong, tôi lầu, về lại phòng mình.
Nằm trên giường, tôi bất giác nhớ lại những năm tháng đã từng thân thiết với Giang Vi Vũ.
Hồi đại học, đúng là chúng tôi rất thân. đi học, ăn uống, dạo phố, tâm sự.
Cô ta luôn tỏ ra dịu dàng, chu đáo. Tôi cũng từng thật sự quý mến cô ta.
nghĩ lại , có lẽ ngay từ , cô ta đã không thật coi tôi là bạn.
Nếu không, làm có vừa Lâm Quân Lâm lần đã có ý định?
Làm có âm thầm phá hoại suốt năm tôi và anh ta yêu nhau?
Nghĩ tới đây, tôi bỗng nực cười.
Tôi đã lãng phí từng năm tình cảm cho người như vậy.
Sáng hôm , Tiểu Lý lại đến báo:
“Tiểu , cô Giang Vi Vũ đã qua cơn nguy kịch rồi.”
“Ừm.” Tôi không ngẩng .
“Anh Lâm vẫn đang ở viện canh cô , và… anh nói cô…”
“Không .”
“Với lại… khi tỉnh lại, cô Giang cứ tên cô mãi, nói cô lần cuối…”
Tôi đặt tạp chí xuống, nhìn Tiểu Lý:
“Lần cuối? Cô ta tính chết tiếp à?”
“Không phải… Cô nói xin lỗi cô, rồi đó biến mất hoàn toàn…”
Tôi bật cười lạnh:
“Diễn đến mức này rồi vẫn chưa đủ ?”
“Tiểu …”
“Nói với Lâm Quân Lâm là tôi không đến viện.
Giang Vi Vũ xin lỗi viết , biến mất biến đi ngay bây giờ.”
“Vâng ạ.”
đến chiều, mọi lại thay đổi.
Giang Vi Vũ lại xảy ra .
Lần này là ở viện, cô ta nhân lúc y tá không để ý đã nhảy từ tầng năm xuống.
Tuy được cấp cứu kịp thời nên giữ được mạng, … nửa thân dưới đã bị liệt.
Nghe tin này, tôi sững sờ rất lâu.
“Cô ta… thực sự bị liệt ?” Tôi Tiểu Lý.
“Vâng. Bác sĩ nói bị gãy xương sống, từ giờ trở đi không đi lại được nữa.”
Tôi không biết nên nói .
Giang Vi Vũ… rốt cuộc là vì cái chứ?
Chỉ vì người đàn ông như Lâm Quân Lâm, hủy hoại cả cuộc đời mình.
“Lâm Quân Lâm giờ rồi?” Tôi tiếp.
“Nghe nói bị sốc nặng, vẫn luôn tự trách.
Nói là… tất cả đều do lỗi anh ta.”
Tôi có tưởng tượng ra bộ dạng hiện giờ anh ta.
Công ty phá sản đã đủ khiến anh ta khốn đốn, giờ thêm Giang Vi Vũ thành người tàn phế… chắc chắn càng sụp đổ.
“Tiểu , cô… thật sự không đến thăm họ ?”
Tiểu Lý dè dặt .
Tôi nghĩ lúc, rồi gật :
“Đi cũng được.”