Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

21.

Lần cuối cùng ta gặp lại Phó Vân Kỳ, là trước đoàn sứ giả Nam Cương dẫn kiệu đến đón dâu.

Hắn khoác trên người một bộ y phục trắng, thân ảnh cô tịch như tuyết đầu đông. Giữa đôi mày từng kiêu ngạo ngất trời, giờ đây chỉ còn lại u sầu nặng nề — như đã già đi mấy năm trong một đêm.

Kẻ từng là thiếu niên hào hoa bất kham, hôm nay đứng lặng lẽ trong gió, mắt đỏ hoe, môi run rẩy:

“A Tuyết… ta đã sai rồi. Ta yêu nàng, từ đầu đến cuối — đều là nàng, đúng không?”

Ta chỉ khẽ thở dài, buông tay vén rèm kiệu.

Tấm áo cưới đỏ thẫm tung bay trong gió, vạt lụa như từng ngọn sóng cuốn lấy trời thu hiền dịu.

Phải, ta từng nói với hắn rất nhiều lần — rằng người hắn yêu là ta.

Nhưng hắn không nghe.

Hắn chọn tin một nữ nhân đeo mặt nạ, chọn tin vào hư tình giả ý, mặc cho ta rơi vào địa ngục.

Nay hắn đứng chắn trước xe ngựa, còn có nghĩa lý gì?

Ta không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn — cũng không biết mình còn gì để nói.

Phó Vân Kỳ gào lên, nước mắt không kìm được trào ra, âm thanh khản đặc như ai đang xé rách từng tấc yết hầu:

“Ta nhớ lại rồi! Ta nhớ tất cả rồi! Chúng ta từng cùng nhau cười, từng cùng nhau lớn lên… là ta có lỗi với nàng!

Tất cả chỉ là do bị cổ trùng khống chế, không phải lòng ta thực sự thay đổi!

A Tuyết… cho ta một cơ hội đi, chỉ một lần thôi!”

“Nàng chỉ cần gật đầu, ta lập tức tự mình đến trước phụ hoàng xin chịu tội! Dù có mất ngôi Thái tử, ta cũng không tiếc.

Chỉ cần nàng ở lại, ta nguyện cùng nàng ẩn cư rừng sâu, không vướng vào hoàng quyền tranh đấu nữa.”

Ta rốt cuộc không nhịn được, bật cười khẽ một tiếng.

Trong ánh mắt đầy sửng sốt của hắn, ta giơ tay chỉ về phía đám dân chúng đang đứng bên đường — những gương mặt bình thường, lam lũ, im lặng mà nhìn chúng ta như nhìn một hồi kịch.

“Thái tử điện hạ,” ta nói chậm rãi, giọng bình thản như nước hồ mùa thu, “người là Đông cung chi chủ, là đích tử của Đại Nghiệp — cho dù là vì ai, cũng không thể coi nhẹ lê dân trăm họ.”

Sự việc đã đến nước này, nếu ta không đi… chàng còn có thể để ai thay thế?

Ta dừng một nhịp, hít một hơi sâu, rồi cuối cùng buông lời:

“Ta đã từng… rất yêu, rất yêu chàng.”

“Nhưng tình yêu ấy, sớm đã bị tháng ngày tổn thương mài mòn đến cạn kiệt. Cho đến lúc hôm nay ta đứng trước mặt chàng lần nữa, mới chợt nhận ra… hình như, ta không còn yêu chàng nữa rồi.”

“Chỉ mong lần ra đi này, có thể đổi lấy hòa hiếu giữa Đại Nghiệp và Nam Cương. Hai nước thôi chinh chiến, nhân dân an cư, thái bình thịnh thế.”

Phó Vân Kỳ loạng choạng lùi lại mấy bước, đôi mắt đỏ hoe dại ra như mất hồn.

Phải có hai thị vệ kịp thời đỡ lấy, hắn mới không ngã khuỵu giữa đường quan đạo.

Ta nhìn hắn một cái cuối cùng, rồi cúi người hành lễ.

Sau đó… quay đầu bước lên kiệu hoa, không ngoái lại nữa.

Trong tiếng kèn trống vang trời, rộn ràng mà nghẹn ngào, ta nghe thấy phía sau có ai đó gào thét thảm thiết đến xé lòng.

Ta không quay đầu.

Chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.

Chuyện cũ đã kết thúc.

Người cũ cũng nên rơi lại phía sau.

Từ hôm nay trở đi, ta không còn là Đỗ Tuyết Doanh của phủ Thượng thư.

Mà là… tân vương phi của Nam Cương.

Và tương lai — là một trận chiến khác, một vận mệnh khác, do chính ta viết nên.

22.

Tuy ngoài mặt cố tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng ta lại rối như tơ vò.

Một mình gả đến vùng đất xa lạ, nếu bảo không sợ… là nói dối.

Tay ta siết chặt vạt áo đỏ chót, tim đập như trống dồn giữa sân lớn. Mỗi bước rung xe là một hồi hoảng hốt mới.

Đành phải tự nhủ: đi tới đâu, tính tới đó.

Giữa lúc tâm thần mông lung, ta bỗng giật mình nhận ra bên cạnh… đã có thêm một người.

Hơi thở nóng rực phả nhẹ bên tai, vừa khiến người lạnh sống lưng, lại vừa châm chích như mèo cào tim gan.

Ta lập tức giật phăng khăn voan trên đầu — quả nhiên, ánh mắt rực cháy của Kỷ Thanh Lâm đang nhìn ta chằm chằm, chẳng có chút xấu hổ nào.

“Ngươi điên rồi sao? Sao lại tới tận đây?” Ta hạ giọng quát, tim thì nhảy dựng lên, tay chân luống cuống kéo hắn ra kiểm tra khắp lượt.

Thấy không có thương tích gì, lúc này ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cười tươi như gió xuân:

“Nàng lo cho ta à? Trong lòng có ta à?”

Ta nghẹn họng, gương mặt bắt đầu đỏ bừng.

Kỷ Thanh Lâm càng lúc càng xích lại gần, giọng nói trầm thấp như lông vũ cào qua tâm trí:

“Xe nhỏ quá, nàng né đi đâu được đây?”

Chỉ trong nháy mắt, ta đã bị hắn ép sát vào vách xe, hơi thở giao hòa, lòng rối như tơ vò.

“Ngươi… ngươi mau đi đi! Nếu bị phát hiện, không chỉ ngươi bị bắt, còn có thể bị người ta hạ cổ, sống không bằng chết!”

Ta dọa hắn, mong hắn biết sợ mà tự rút lui.

Nhưng hắn lại nhếch môi cười, đôi mắt mang theo tia sáng đầy ý trêu:

“Ồ? Nàng lo cho ta thật rồi. Thì ra trong lòng nàng, quả thực có ta.”

Lần này, giọng hắn không phải câu hỏi.

Mà là… khẳng định.

Ta nóng nảy, lại thấy chột dạ, liền giơ tay nhéo mạnh vành tai hắn:

“Phải phải phải, ta thích ngươi — được chưa! Nhưng kiếp này ngươi ta hữu duyên vô phận, coi như hết rồi!”

“Nếu sau này ta thực sự không may bỏ mạng nơi Nam Cương, thì cho phép ngươi đến nhặt xác, mai táng cùng một huyệt, được chứ?”

Khóe mắt ta ươn ướt, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà rơi lệ.

Chưa kịp đưa tay lau, hắn đã cúi đầu… dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi giọt lệ ấy.

Rồi còn khẽ bĩu môi, vẻ mặt vô cùng khó chịu:

“Sao nàng lại muốn nằm cạnh kẻ khác sau khi chết? Bổn vương không đồng ý.”

“Người kết tóc cùng ta, cả đời lẫn chết… đều phải nằm trong lòng ta.”

Ta cứng đờ người, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Bổn vương”…?

Vương gì cơ?

Còn đang sững sờ thì cả người đã bị xoay ngược lại, đè thẳng lên đùi Kỷ Thanh Lâm, mặt đối mặt.

Hắn cúi đầu, vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng nói ra một câu khiến ta như bị trời giáng một gậy vào gáy:

“Ta tốn ba năm đoạt lấy vương vị, chẳng phải để cho kẻ khác hưởng sẵn.”

Ta trừng to mắt, gió bên ngoài phất qua rèm đỏ chót, mà trong lòng ta thì như bão quét, loạn thành một đoàn.

Hắn… đoạt vương vị?

Đầu lưỡi như đông cứng lại, một câu cũng nói không nên lời.

Ta luôn tưởng hắn là kẻ giang hồ ngang tàng, là ân nhân, là khách qua đường, là người ta không thể giữ bên mình.

Ai ngờ…

Kỷ Thanh Lâm lại khẽ nghiêng đầu, cười như nắng đầu xuân:

“Một lần nữa, cho phép ta chính thức tự giới thiệu.”

“Họ Kỷ, tên Thanh Lâm. Nam Cương Đương triều Tả Vương, đương kim Tân vương. Cũng là…”

“…hôn phu mà nàng phải gả đến Nam Cương này.”

Ta: “……”

Đầu óc trống rỗng. Gió bên tai ào ào thổi.

Hôn phu mà ta suýt bị ép gả cho — thật ra đã sớm len lỏi vào lòng ta bằng danh nghĩa khác?

Kẻ mà ta tưởng là một tên “tội phạm bị truy nã”, hóa ra là người nắm quyền sinh sát cả một vùng Nam Cương?!

Ta hoàn toàn không biết nên cười hay nên mắng.

Kỷ Thanh Lâm thấy ta vẫn còn trợn mắt không nói nên lời, bèn dứt khoát ôm chặt lấy eo ta, cúi đầu hôn khẽ lên sống mũi ta một cái.

Giọng mang theo ý cười, lại dứt khoát chẳng thể từ chối:

“Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ ta là thần tiên, có thể ra vào đội sứ thần không bị ai phát hiện?”

“Thôi thì… từ hôm nay trở đi, bổn vương và vương hậu, cùng nhau kiến lập một Nam Cương thịnh thế. Ý nàng thế nào?”

Ngoài trời, mây tan, ánh sáng xuyên qua tầng mây, rọi xuống hàng nghìn tia kim sắc.

Trong khoảnh khắc đó, ta như thấy được vận mệnh đã được sắp đặt từ ba năm trước, chỉ chờ khoảnh khắc này để mở lời.

Thì ra… thế gian này, vẫn có một người —

không cần ta đuổi theo.

Mà là, lặng lẽ đi trước một bước… chỉ để quay đầu đợi ta.

Nếu định mệnh đã viết sẵn như thế —

Vậy thì, cùng nhau bước lên ngai vàng đi!

-Hoàn-

Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖

Tùy chỉnh
Danh sách chương