Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tháng thứ ba sau khi gả cho Trần Minh, tôi mang thai.
Tưởng đâu là chuyện vui, ai ngờ sắc mặt mẹ chồng chỉ dịu được đúng một ngày.
Sáng hôm sau, bà đã đập cửa ầm ầm:
“Dậy mau! Dậy nấu bữa sáng đi, Hứa Duyệt!”
Tôi liếc nhìn đồng hồ – mới 5 giờ rưỡi sáng.
Trước giờ việc nấu bữa sáng vẫn là do mẹ chồng làm.
Tôi vừa phát hiện mang thai, không ngờ việc dậy sớm nấu nướng lại đổ lên đầu mình.
Còn đang sững người, bên cạnh chồng tôi trở mình, ngáp một cái rồi lười biếng nói:
“Mẹ gọi đấy, em ra đi.”
Tiếng đập cửa ngoài kia vẫn rền vang không ngớt, đầu tôi đau như búa bổ. Không còn cách nào khác, đành lê người ra mở cửa.
Vừa thấy tôi, mẹ chồng đã lườm trắng mắt:
“Ngủ như heo chết, không hiểu sao con trai tôi lại cưới về một đứa lười chảy thây như cô!”
Tôi chết lặng.
Từ trước đến giờ, mẹ chồng vẫn đối xử với tôi rất tốt. Suốt ba tháng kể từ ngày cưới, bà luôn nở nụ cười niềm nở, miệng ngọt như mía lùi, gọi tôi “bé ngoan” hết lần này đến lần khác.
Cũng chính vì vậy, tôi mới đồng ý sống chung với mẹ chồng sau hôn lễ.
Không ngờ, chỉ vì tôi có thai mà bà lại thay đổi chóng mặt đến vậy.
Tôi nghĩ chắc bà đang có chuyện không vui, đành nhịn xuống cơn giận:
“Mẹ à, con đang mang thai, vì con vì cháu, cũng nên để con nghỉ ngơi một chút chứ ạ?”
Mẹ chồng cười khẩy:
“Chính vì cô đang mang thai, nên mới càng phải làm việc!”
Tôi chưa từng nghe qua kiểu lý lẽ nào như thế.
Người ta phụ nữ mang thai, cả nhà đều nâng như nâng trứng, sợ động phải một sợi tóc. Còn mẹ chồng tôi thì ngược lại, lại bắt tôi làm đủ thứ chuyện?
“Bây giờ là Tết Đoan Ngọ, cô đi nấu bánh chưng đi.”
“Sau đó quét dọn nhà cửa, giặt đồ luôn cho tôi.”
“Chiếc áo lụa tơ tằm của tôi phải giặt tay đấy, mà giặt không sạch thì coi tôi xử cô thế nào!”
Tôi không chịu nổi nữa, gào lên:
“Bà có bệnh à? Tôi thấy đầu bà nên đem ra vò mới đúng!”
Nói xong tôi quay phắt người, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
Tiếng động lớn khiến Trần Minh giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy trên giường.
Tôi nhìn chồng, trừng mắt hỏi:
“Anh có nghe thấy mẹ anh vừa nói cái gì không?!”
Trần Minh nhíu mày, bực dọc phẩy tay:
“Em làm gì mà to chuyện lên thế?”
2.
“Anh không thấy có gì sai à?” – Tôi gằn giọng.
Thấy tôi sắp nổi giận, Trần Minh mới kéo tay tôi, nhẹ nhàng dỗ dành ngồi xuống:
“Vợ à, em không biết chứ, hồi trẻ mẹ anh bị bà nội hành thê thảm lắm, đúng là sống không bằng chết…”
Tôi gặng hỏi lại:
“Vậy nên bây giờ bà ấy làm mẹ chồng, là phải hành hạ em cho công bằng?”
Bà từng là người chịu đựng, giờ lại biến thành người bắt nạt?
Chẳng lẽ từng bị dầm mưa thì phải xé nát chiếc ô của người khác cho đỡ tủi?
Tôi không thể hiểu nổi, tại sao mẹ chồng lại thay đổi đến thế.
Nếu từ đầu bà đã đối xử tồi tệ với tôi, thì tôi đã chẳng đời nào đồng ý sống chung với bà.
Trần Minh cố giải thích:
“Hồi mẹ mang thai anh, bà nội vừa chửi vừa đánh, còn bắt làm việc quần quật cả ngày.”
“Giờ bà thấy em bầu bí mà nhàn hạ như thế thì trong lòng không cân bằng được.”
Tôi nghe mà máu dồn lên đầu:
“Vậy là em lấy chồng về để bị trút giận hả?”
Trần Minh bắt đầu cáu:
“Em làm quá rồi đấy! Mẹ anh một mình nuôi anh lớn đâu phải chuyện dễ dàng, em không thể nhịn bà một chút à? Bà là người lớn mà!”
“Bà bảo em nấu ăn thì làm đi, có bầu thôi chứ có phải sắp chết đâu!”
Tim tôi lạnh ngắt.
Giọng tôi run run:
“Nếu sớm biết mọi chuyện thành ra thế này… em tuyệt đối sẽ không lấy anh.”
Trần Minh cũng đổi sắc mặt, gắt lên rồi hất tay tôi ra:
“Nếu biết em lười đến vậy, anh đã chẳng cưới!”
Nói rồi anh ta trở mình, thản nhiên ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi run rẩy lấy điện thoại, nhắn cho ba mẹ một câu:
“Con muốn về nhà.”
Ba mẹ hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi không muốn họ lo lắng, chỉ nhẹ nhàng nhắn lại:
“Con nhớ ba mẹ.”
Tôi mở app xem vé tàu, chuyến gần nhất là vào nửa đêm.
Sau khi báo số hiệu tàu cho ba mẹ, tôi âm thầm lên kế hoạch—đợi Trần Minh đi làm xong sẽ lén thu dọn hành lý.
Nếu tôi kéo vali đi ngay trước mặt, mẹ chồng và Trần Minh chắc chắn sẽ ngăn cản tôi.
Quần áo có thể bỏ lại, nhưng số nữ trang tôi mang theo khi cưới—nhất định phải mang đi!
Bên ngoài, mẹ chồng thấy tôi nhất quyết không chịu ra ngoài, con trai lại còn muốn ngủ tiếp, nên cũng đành bỏ cuộc.
Một tiếng sau, bà mới gõ cửa lại, giọng ngọt như mía lùi:
“Minh à, dậy ăn sáng thôi con.”
“Hôm nay Tết Đoan Ngọ, mẹ nấu bánh chưng cho con rồi đấy.”
Trần Minh lúc này mới vươn vai, còn chưa ngáp xong đã nhìn thấy tôi đang ngồi ngay mép giường, gương mặt lạnh tanh, mắt dán chặt vào anh ta.
Trần Minh giật bắn người:
“Hứa Duyệt, em làm gì mà nhìn anh kiểu đó?”
“Chỉ là nhờ em nấu bữa sáng thôi mà, em làm ra vẻ như anh nợ em tiền không bằng!”
Tôi cười khẩy, ánh mắt sắc như dao:
“Không phải nợ giả đâu.”
“Anh thật sự nợ tôi tiền đấy. Sáu trăm ngàn, anh quên rồi sao?”
3.
Tôi và Trần Minh cưới nhau mà không đòi sính lễ.
Chúng tôi yêu nhau từ đại học đến khi đi làm, anh ta luôn dịu dàng, chu đáo.
Tôi biết anh lớn lên nhờ mẹ một mình gồng gánh nuôi nấng, rất vất vả.
Vì vậy tôi chưa từng đòi hỏi gì, cũng chấp nhận dọn vào căn nhà mua bằng tiền vay thế chấp mà hai đứa đứng tên chung.
Trước đám cưới, anh nói muốn khởi nghiệp nhưng không có vốn.
Chính ba mẹ tôi đã đưa cho anh 600 ngàn để bắt đầu.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh như băng:
“Lúc đó anh cảm động đến mức quỳ xuống, dập đầu trước ba mẹ tôi, còn viết giấy ghi nợ, thề sống thề chết sẽ trả lại đầy đủ. Giờ anh quên rồi sao?”
Kết quả thì sao?
Anh thất bại thảm hại. Lỗ sạch.
Nếu tôi không nhanh trí tìm người tiếp quản, anh ta đã trắng tay đến mức tan cửa nát nhà.
Lúc chúng tôi kết hôn, ba mẹ tôi còn định vứt luôn tờ giấy vay nợ ấy, vì nghĩ đã là người một nhà rồi, giữ lại làm gì.
Nhưng tôi kiên quyết ngăn lại.
Tôi có thể lấy Trần Minh mà không cần sính lễ – vì tôi tin tưởng tình cảm của hai đứa.
Nhưng ba mẹ tôi không cần phải đánh cược với niềm tin của tôi.
Nếu Trần Minh chịu tử tế sống cùng tôi, món nợ đó – tôi sẵn sàng cùng anh ấy từng đồng từng hào gom góp mà trả lại.
Nhưng anh ta giờ đã thành ra như thế này…
Tôi – không thể nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa.
Nghe tôi nói xong, sắc mặt Trần Minh lập tức thay đổi:
“Em bị gì vậy? Bây giờ tụi mình là vợ chồng rồi, mà em còn để ba mẹ giữ tờ giấy nợ đó, là đang đề phòng ai chứ?”
Tôi không cảm xúc đáp lại:
“Dĩ nhiên là đề phòng anh rồi.”
Trần Minh định nổi nóng để che giấu hoang mang, nhưng thấy tôi mặt lạnh tanh, không hề lay chuyển, cơn giận trong anh cũng nhanh chóng xẹp lép.
Anh ta đổi giọng, cười gượng:
“Vợ ơi, anh chỉ nói đùa thôi mà.”
“Bác sĩ bảo, phụ nữ mang thai nếu giữ tâm trạng tích cực, thay đổi cảm xúc một chút còn giúp em bé phát triển khỏe mạnh…”
“Với lại… cái tờ giấy đó cũng là chuyện năm ngoái rồi, em còn khơi lại làm gì? Mất vui, tổn thương tình cảm lắm biết không?”
Trần Minh cố làm ra vẻ thân thiện, nở nụ cười lấy lòng:
“Em vẫn chưa ăn sáng đúng không? Mẹ nấu bánh chưng đó, mình ra ăn một chút nhé?”
4.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Dù trong lòng đã nguội lạnh hoàn toàn, nhưng tôi không thể để bản thân bị đói lả.
Càng không thể để bọn họ phát hiện tôi đang lên kế hoạch bỏ đi.
Tôi cùng Trần Minh bước ra khỏi phòng, vừa ra đến cửa đã nghe mẹ chồng giọng chanh chua chọc ngoáy:
“Ồ, còn biết ló mặt ra à? Người không biết còn tưởng mày chết trong phòng rồi chứ!”
Tôi lạnh lùng nhếch môi:
“Yên tâm, dù con bà có chết, tôi cũng sống nhăn răng.”
Trần Minh vội vã xoa dịu:
“Mẹ, mẹ bớt lời chút đi, dù sao cô ấy cũng đang mang thai mà.”
Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng:
“Có thai thì sao? Tao mang bầu hồi đó vẫn phải làm đủ việc, nào có chết chóc gì đâu.”
Tôi liếc bà một cái, nhẹ giọng nhưng đủ đau:
“Thế chắc là có tác dụng phụ rồi. Nhìn cái đầu óc của Trần Minh giờ là biết, chắc di truyền từ bà.”
Mẹ chồng trợn tròn mắt:
“Con ranh thối, mày nói cái gì đấy hả?!”
Trần Minh vội đứng giữa chắn hai người:
“Thôi đủ rồi, tí nữa anh còn phải đi làm, đừng cãi nữa.”
Mẹ chồng rốt cuộc cũng nuốt giận ngồi xuống, im lặng.
Trần Minh bóc cho tôi một cái bánh chưng.
Cái bánh nhỏ bằng nửa bàn tay, ăn xong tôi vẫn còn đói.
Tôi vừa đưa tay định lấy cái thứ hai thì bà ta lập tức tru tréo:
“Ăn nữa hả?!”
“Đã biết trong bụng là con trai hay con gái đâu, ăn kiểu này chắc hai tháng nữa ăn sập cái nhà này luôn quá!”
“Nhà có núi vàng núi bạc cũng chẳng nuôi nổi kiểu ăn như mày!”
Nếu không phải trên bàn chỉ có đúng một dĩa bánh chưng, tôi còn tưởng mình sáng nào cũng dùng tiệc hải sản.
Mặt tôi lạnh tanh, không nói không rằng, ném mạnh đôi đũa xuống đất, chộp luôn phần bánh còn lại trong đĩa ném thẳng vào mặt bà ta.
Mẹ chồng hét lên, hoảng hốt né tránh:
“Mày điên rồi hả?!”
“Nói có vài câu mà đã phát điên, tao thấy mày đúng là mang thai tới mức não loạn luôn rồi!”
Trần Minh vội đưa khăn giấy cho mẹ, rồi quay sang trừng mắt với tôi, đầy tức giận:
“Hứa Duyệt, hôm nay em uống nhầm thuốc à?!”