Đêm tuyết phủ trắng trời, Cố Đình Thâm nói rằng anh nhớ tôi, không quản ngàn dặm xa xôi, lái xe xuyên đêm chỉ để gặp mặt.
Khi ấy, tôi thực sự nghĩ mình là người con gái may mắn nhất trên thế gian này.
Mãi cho đến một ngày sau đó, trong bữa tiệc sinh nhật của anh, tôi tình cờ nghe đám bạn thân cười đùa ầm ĩ, gọi anh là “tình thánh”, trêu chọc rằng đêm tuyết ấy là vì muốn truy đuổi “vợ tương lai”.
Anh chỉ thản nhiên bật cười, nhấc ly rượu, lạnh nhạt đáp:
“Chỉ là chợt nhớ đến, sợ người khác… không được sạch sẽ.”
Có người nheo mắt trêu:
“Vậy Tiểu Bạch của cậu cũng dơ à?”
Cố Đình Thâm khẽ nhíu mày, đá mắt sang:
“Cái miệng thúi của mày im đi, đừng lôi cô ấy vào. Cô ấy khác với mấy người kia.”
Nhưng rồi anh lại buông thêm một câu hời hợt, tàn nhẫn:
“Đừng để Tô Âm nghe thấy mấy chuyện ‘truy vợ’ linh tinh này. Dù sao cũng chỉ là bạn giường thôi, nếu hiểu lầm rồi làm ầm lên thì mệt.”
Anh không biết, tôi lúc đó đang đứng ngay trước cửa, từng lời từng chữ đều rơi vào tai.
Tôi không khóc lóc, không làm ầm, không chất vấn.
Chỉ lặng lẽ vo tờ kết quả siêu âm thai trong tay, ném vào thùng rác, rồi lên email xác nhận việc tham gia chương trình trao đổi học kỳ nước ngoài.
Về sau, anh phát điên lên mà cầu xin tôi:
“Âm Âm, đừng bỏ anh…”
Tôi chỉ nhìn anh, ánh mắt không gợn một tia cảm xúc nào, bình thản nói:
“Thôi đi, Cố Đình Thâm.”
Từ đó, sông núi chẳng còn gặp lại.
Mặc cho anh đứng dưới ánh trăng, nơi lầu Tây, đợi một người sẽ không bao giờ quay đầu.