Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Cậu bé đuổi theo sau cô bé.

Gương mặt cô bé phồng lên như cá vàng, tức tối hỏi:

“A Yến, sao anh lại ném cặp sách của A Khôn xuống nhà vệ sinh?”

Cậu bé nhướng mày, búng tay một cái đầy ngạo nghễ.

“Em với học dốt bàn luận bài toán, sao không hỏi thẳng anh – cán sự môn Toán?”

Cậu rất ghét khi bên cạnh cô bé xuất hiện bất kỳ thằng con trai nào.

Lúc nào cũng cố ý chọc giận cô, khiến cô nổi đóa.

Cảnh chuyển sang thư phòng.

Một quý phu nhân khí chất đoan trang đang mắng cậu bé:

“Con nhà quê đúng là khó dạy! Biết thế chẳng thèm đưa mày về!”

“Thư Hoa à, nó đâu phải con mình nuôi từ nhỏ, chẳng có tí tình cảm nào. Nó cứ đòi về quê mãi, chi bằng ta đổi con lại đi. Anh à, em nhớ con trai ruột của chúng ta quá…”

Người phụ nữ vừa nói vừa bật khóc.

Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng ngồi đối diện, sắc mặt sa sầm thấy rõ.

“Mỹ Cầm, từ giờ trở đi, đứa trẻ này chính là cốt nhục duy nhất của nhà họ Giang. Không có chuyện đổi lại. Lỗi do bảo mẫu, khiến chúng ta nuôi nhầm suốt 15 năm. Còn đứa kia… tôi đã giải quyết rồi.”

Trong mơ, cậu bé chìm trong tuyệt vọng, một mực đòi trở về trấn Vụ Nam.

Rồi sau đó… cậu nằm trên giường bệnh, mệt mỏi kiệt sức.

Một bác sĩ khoác áo blouse trắng đang thì thầm với ai đó bên cạnh:

“Dùng thôi miên sẽ xóa được ký ức cũ. Sau khi tỉnh lại, cậu ấy sẽ không nhớ mình từng là A Yến.”

Cuối giấc mơ, gương mặt đầy nước mắt của Yến Ly hiện lên, đau đớn nói:

“Giang Thâm, anh đã không còn là A Yến của em nữa… Em đi đây.”

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Honolulu.

Gió biển mằn mặn của Hawaii thổi ào qua mặt.

Một tài xế người Hoa đậu xe sẵn ngoài sân bay, bước xuống niềm nở chào hỏi.

Tôi cầm điện thoại, bấm gọi dãy số đã thuộc nằm lòng trong đầu.

Không ngoài dự đoán, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nữ the thé, đầy kích động:

“Mày muốn gì nữa? Tao đã cho mày hết thảy rồi, mày còn không biết đủ à?”

Tôi đưa tay chạm lên vết thương dưới bụng vẫn còn âm ỉ đau, khóe môi cong lên lạnh lẽo.

“Bà Trương, tôi không cần bà cho người theo dõi tôi.”

Bên kia cười khẩy, giọng căm ghét trào lên như sóng:

“Hừ! Sao mày không chết quách đi cho rồi? Mày sống trên đời này là để đòi nợ tao đấy à…”

Tôi tắt máy.

Cắt phăng những lời rủa xả dơ bẩn của người phụ nữ đó như cắt đứt một sợi xích rỉ sét xiềng xích tôi suốt tuổi thơ.

Tại sao… một người mẹ lại có thể ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra?

Tôi nhớ lại một ngày trong quá khứ, lúc vừa bắt đầu qua lại với Giang Thâm.

Người mẹ đã bỏ đi suốt hơn mười năm bỗng xuất hiện trước cửa biệt thự, khoác lên mình bộ váy dạ hội xa hoa, đeo đầy trang sức lấp lánh.

Tôi còn ngây ngô mang theo niềm vui hội ngộ chạy tới ôm bà.

Nhưng bà lạnh lùng đẩy tôi ra, ánh mắt ghê tởm như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn:

“Cô đi làm gái rồi hả? Bám được Giang Thâm bằng cách nào vậy? Mà thôi, dù sao cô cũng từng bị lão già kia ngủ qua rồi mà.”

Bà bảo, Giang Thâm và Diệc San là nhân duyên trời định.

Tôi không được phép chen chân vào, càng không được vọng tưởng chuyện “chim sẻ hóa phượng hoàng”.

Tôi đã quên mất rằng… bây giờ bà là Phu nhân nhà họ Diệc, dựa hơi vào cái cây to nhà họ Diệc để sống trong nhung lụa, ra vào đều có người hầu người hạ, miệng toàn vi cá và bào ngư.

Bà đã sớm chôn vùi cái quá khứ từng lang chạ với đàn ông sinh ra đứa con ngoài giá thú này.

Bên cạnh bà là viên minh châu được nuông chiều từ nhỏ — Diệc San.

Ngày ngày bà dõi theo từng bước chân của tôi,

chỉ sợ tôi sẽ vạch trần bí mật dơ bẩn trong “tấm màn gấm thêu hoa vàng” của bà.

Vì viên minh châu trong tay bà ta, bà đã thẳng thắn ra giá với tôi:

“Hai mươi triệu để mua quả thận của cô. Điều kiện là, phải rời khỏi Giang Thâm.”

Tôi đáp rằng tôi yêu Giang Thâm.

Muốn tôi hiến thận? Đừng mơ.

Hôm ấy, tôi trốn vào nhà vệ sinh, khóc đến đỏ hoe cả đôi mắt.

Trong tiếng nấc lặng lẽ, tôi thề — từ nay về sau, sẽ không bao giờ cầu xin tình yêu của người mẹ đó nữa.

Chỉ cần có A Yến, là đủ rồi.

Dòng suy nghĩ trôi lặng.

Chiếc xe ô tô lặng lẽ chạy qua cổng, rẽ vào khu biệt thự.

Ngay trước cửa, khóm hoa bông gòn đỏ rực đang nở bừng, rực rỡ chói mắt.

Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, một tin nhắn hiện ra:

“Ly Ly, anh đến Hawaii rồi.”

Dọn dẹp mọi thứ trong nhà xong, tôi thay một chiếc váy trắng cổ yếm, rồi đi đến địa điểm đã hẹn.

Dưới hàng cây cọ thẳng tắp, có một người đàn ông cao ráo đang đứng đợi.

Thấy tôi từ xa, anh ấy vẫy tay thật cao.

“Ly Ly, bên này!”

Tôi chậm rãi bước về phía anh.

“Lâu rồi không gặp… A Khôn.”

8.

A Khôn hiện đang học vật lý tại UCLA.

“Ly Ly, anh không thể ngăn cản quyết định của em… nhưng anh sẽ luôn đứng về phía em.”

Ánh mắt anh ấy đầy quan tâm, hai mươi mấy năm tình bạn chắt lọc, trong ánh nhìn ấy vẫn là sự chân thành không chút thay đổi.

Chúng tôi sóng bước dọc bờ biển, bên đường là vô số du khách đang tận hưởng kỳ nghỉ.

Nắng nhẹ, gió biển mằn mặn vờn qua những lọn tóc bay.

“Chuyện đã rồi. Dù sao… vẫn cảm ơn vì anh luôn quan tâm.”

Chúng tôi cùng nhắc lại những kỷ niệm tuổi thơ — cùng trèo cây hái quả, cùng chạy trong ruộng đuổi đàn vịt.

Cả hai đều hiểu, có những điều chẳng cần nói, chỉ cần tránh né một cách lặng lẽ.

Từ bình minh đến hoàng hôn, mặt trời màu vàng nhạt treo lửng nơi chân trời xa tít.

“Sau này em định làm gì?”

Góc nghiêng của A Khôn giờ đã trưởng thành, rắn rỏi. Không còn là cậu bé mít ướt dễ bị bắt nạt ngày nào.

“Tận hưởng cuộc sống.”

Tôi mỉm cười, mắt nhìn về phía mặt biển lấp lánh ánh bạc.

Làn gió nhẹ mơn man, mát lành.

Cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới nhắc tôi nhớ — tôi đã từng tổn thương sâu sắc đến nhường nào.

Tôi bắt đầu yêu thích lướt sóng.

Yêu cảm giác được sải bước giữa những con sóng lớn, thỏa sức cưỡi trên mặt nước, lướt đi như gió, tự do và hoang dại.

Vài tháng sống dưới nắng gió và muối biển, làn da tôi chuyển sang màu lúa mạch khỏe khoắn.

Tại nơi đây, tôi gặp Oliver.

Anh có đôi mắt xám xanh và mái tóc xoăn vàng lòa xòa trước trán.

Vào ngày đầu tiên tôi học lướt sóng, anh bước về phía tôi, nụ cười rạng rỡ như nắng hè, mang theo sự nhiệt thành vô tư của tuổi trẻ.

“Hey, cô gái, tớ thích cậu đấy!”

Nếu cuộc đời tôi bình lặng hơn, liệu tôi cũng có thể có một đoạn tình yêu thật đơn giản và thuần khiết như thế không?

Hôm qua, trên đường từ bãi biển về, Oliver lại một lần nữa tỏ tình với tôi.

Và lần này, tôi đã gật đầu.

Tối nay, chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên.

Oliver – cậu trai 18 tuổi, đến đúng giờ như đã hứa.

Bên mép giường, quần áo vương vãi đầy sàn.

“Chị… sao trên người chị lại có vết sẹo?”

Tôi nhìn xuống bụng dưới, giọng nhẹ như gió biển.

“Xấu lắm à?”

Cậu bé ấy – Oliver – đỏ hoe mắt,

ngước nhìn tôi từ phía dưới, ánh mắt ngơ ngác, dịu dàng mà đau lòng đến nghẹn.

“Chị ơi, lúc đó chắc chị… đau lắm, đúng không?”

9.

Cậu bé ấy còn vụng về và e thẹn, nhưng tuổi trẻ của cậu mang theo sức mạnh và sự nhiệt thành khó cưỡng.

Cả đêm đó, cậu ngập tràn khát khao khám phá.

Tôi, cuối cùng cũng bị sự chân thành và mãnh liệt ấy chinh phục hoàn toàn.

Sáng hôm sau, cậu đỏ mặt xin lỗi, tay cầm một ly cà phê nóng, dè dặt đưa cho tôi.

“Em không biết chị thích ăn sáng gì, nên làm tạm sandwich…”

Khoảng thời gian ở bên cậu – thật sự rất vui vẻ, rất trong trẻo.

Không có dối trá, không có toan tính, chỉ là hai con người đơn giản cùng nhau tận hưởng biển xanh và nắng ấm.

Khi Oliver rời khỏi hòn đảo, chúng tôi ôm nhau thật chặt rồi bịn rịn chia tay.

Hôm ấy, người quản gia đến nhắc tôi:

“Thưa cô, có một tin nhắn thoại dành cho cô.”

Tôi đã sống ở đây gần nửa năm.

Ngoài những người bạn trên biển, vài nhân viên quen mặt ở tiệm cà phê, tôi không nghĩ ra ai khác sẽ liên lạc với mình.

Ngâm mình trong bồn tắm, tôi với tay nhấn nút bật ghi âm.

“Ly Ly…”

Giọng nói ấy – mềm mại, trầm thấp, như luồn gió thì thầm bên tai.

Tôi lập tức ấn nút tắt.

Bên ngoài, bãi biển rộn ràng tiếng nhạc samba, người ta nhảy múa giữa tiếng cười vang động trời.

Tôi châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn theo tàn lửa bay lẫn vào bóng đêm nơi chân trời.

Gió biển thổi qua, thổi tan cả nỗi nhớ lẫn những giấc mộng chưa kịp chín.

Đêm đó, giấc mơ rối ren, bất an, không đầu không cuối.

Khi ánh sáng nhạt đầu tiên của bình minh len qua rèm cửa, tiếng gõ cửa vang lên từ tầng dưới.

Tôi khoác đại chiếc váy ngủ ren, bước chậm xuống cầu thang.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa hé rộng, bóng dáng đầy bụi bặm phong trần của Giang Thâm hiện lên trước mắt tôi.

Thấy tôi, ánh mắt anh sáng lên một thoáng.

“Ly Ly.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương