Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Nghe tôi nói vậy, cậu sững người một lúc rồi bật cười đầy mãn nguyện:
“Đường Đường à, cuối cùng con cũng chịu tỉnh ngộ. Một thằng bạn trai đã lãng phí của con năm năm trời, lại còn không dám công khai—loại người đó đúng là nên bị giấu luôn trong bóng tối cả đời!”
“Chừng nào con có thể về? Cậu vừa nhắn tin qua bên đó, họ đang giục chốt ngày đính hôn rồi đấy.”
Yêu Phó Trần Dạ năm năm, người thật sự sống trong bóng tối… là tôi.
Anh ta ra sức phủi sạch quan hệ giữa chúng tôi. Vậy thì chắc chuyện tôi xin nghỉ cũng chẳng đến lượt anh ta gây khó dễ.
“Càng sớm càng tốt ạ, thủ tục nghỉ việc bên này cũng nhanh thôi.”
Phó Trần Dạ bất ngờ quay lại phòng bệnh, nói là để tìm chìa khóa xe.
“Nghỉ việc? Công ty mình có ai xin nghỉ à?”
Bước cuối cùng của quy trình nghỉ việc vẫn cần anh ta ký duyệt, tôi cũng không định giấu.
Nhưng anh ta lại mải mê dán mắt vào điện thoại, chẳng hề để ý tôi gật đầu.
Anh ta nhặt chìa khóa xe lên, tiện miệng nói:
“Bác sĩ bảo đầu em bị va chạm, có thể sẽ mất trí nhớ. Tôi còn tưởng em thật sự mất trí cơ đấy.”
“Xe là tôi lái… lúc đó trời tối quá, em thì lại cúi đầu nghịch điện thoại…”
Tôi sững người.
Thì ra, đây mới là lý do vì sao trong phòng bệnh chẳng có ai khác, vậy mà anh ta vẫn cố tình tỏ ra xa cách, làm bộ như chẳng có gì liên quan đến tôi.
Mười phút trước, khi anh ta lạnh nhạt bảo rằng mình chỉ là “sếp”…
Thật nực cười, thì ra từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng xem tôi là gì cả.
“Tôi vừa tỉnh dậy, đầu óc còn hơi mơ màng, không nhận ra là sếp anh.”
Anh ta đã muốn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, thì tôi cũng phối hợp mà diễn theo.
Thấy tôi giữ vẻ mặt lạnh nhạt, anh ta có chút khó hiểu.
Cô gái từng chỉ cần bị xước da chút thôi là làm mình làm mẩy đòi ôm đòi hôn, hôm nay sao lại im lặng kỳ lạ thế?
Anh ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai, rồi mới hạ giọng nhẹ nhàng dỗ dành:
“Đường Đường, bệnh viện nhiều người nhiều miệng, lỡ bị ai nhìn thấy không hay đâu. Em cứ yên tâm dưỡng bệnh, đợi em xuất viện về nhà, anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.”
Tôi mỉm cười vừa phải, đúng khuôn mẫu:
“Vâng, cảm ơn sếp.”
Ngày thường, khi đùa giỡn riêng tư, tôi cũng hay cố tình gọi anh ta là “sếp” để nũng nịu.
Nhưng hôm nay, hai chữ đó phát ra từ miệng tôi lại đầy cứng nhắc và xa cách, khiến Phó Trần Dạ vô thức nhíu mày.
Anh ta vừa định nói gì đó thì bác sĩ bước vào kiểm tra.
Anh ta lập tức thu lại biểu cảm, quay về dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Trước khi đi, vẫn không quên dặn dò:
“Nghỉ ngơi cho tốt. Đừng vì có thân phận đặc biệt mà muốn làm gì thì làm. Công ty tôi đối xử công bằng với mọi người, phải làm đúng quy định.”
Bác sĩ nhìn nụ cười gượng trên mặt tôi, trêu chọc:
“Ôi chà, sếp cô đi rồi, khỏi cần cố cười gượng nữa. Mà sếp cô cũng lạ, ngoài miệng thì cứng, chứ trả viện phí hết sạch cho cô rồi đó.”
Nụ cười gượng trên mặt tôi hóa thành một nụ cười khổ.
Phó Trần Dạ đúng là giỏi diễn.
Diễn đến mức, ngoài mấy người bạn thân của anh ta, chẳng ai biết tôi là người yêu anh ta cả. Một mối quan hệ đã kéo dài tận năm năm.
Tôi từng hỏi anh ta rất nhiều lần: “Bao giờ mới công khai chuyện của tụi mình?”
Anh ta lần nào cũng lấy lý do “chưa đúng lúc” để lấp liếm.
Đến mức tôi còn chẳng biết… mối quan hệ này, rốt cuộc là gì.
Và hôm nay, anh ta đã cho tôi câu trả lời.
Khi tưởng tôi mất trí nhớ, câu nói thốt ra theo bản năng — “Tôi là sếp của em” — mới là suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta.
2.
Vết thương do tai nạn không nghiêm trọng, sau ba ngày theo dõi, bác sĩ cho tôi xuất viện.
Do sử dụng bảo hiểm y tế, phần tiền dư được hoàn lại vào tài khoản gốc của Phó Trần Dạ.
Người đã ba ngày không xuất hiện, cũng chẳng thèm liên lạc — cuối cùng lại chủ động gọi cho tôi:
“Sao xuất viện nhanh vậy? Cũng không nói trước một tiếng, hôm nay tôi bận đi gặp khách hàng, không đến đón được đâu.”
“Ừ.”
Tôi nuốt lại những câu chất vấn suýt bật khỏi miệng.
Định vị của anh ta hiện đang ở khách sạn.
Bận việc gì, chẳng cần nói cũng rõ.
Một giọng nữ vang lên trong điện thoại:
“Qua đây sấy tóc giúp em với…”
Anh ta lập tức cúp máy.
Không lâu sau, tôi nhận được mấy khoản chuyển khoản từ anh ta.
Một là 1314, một là 520.
Những con số mang ý nghĩa lãng mạn — từng là thứ tôi khao khát được nhận trong suốt năm năm qua để có thể đăng lên mạng khoe với thiên hạ, thế nhưng luôn bị anh ta từ chối.
Tôi cũng từng muốn như bao cô gái khác, được một lần khoe tình yêu của mình.
Thế mà giờ, khi tôi đã quyết tâm buông tay, không hiểu anh ta nghĩ gì mà lại chuyển tiền như thể bù đắp.
Tôi nhìn ảnh đại diện WeChat mới đổi của anh ta, rồi bấm nút từ chối nhận chuyển khoản.
Ảnh đại diện ấy vừa nhìn đã thấy là ảnh đôi.
Nhưng không phải với tôi.
Phó Trần Dạ gửi liền mấy dấu hỏi.
Tôi không trả lời.
Về đến nhà, mọi thứ vẫn giữ nguyên như lúc tôi rời đi.
Xem ra, từ sau cái đêm diễn concert đó, anh ta chưa từng quay lại.
Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu thu dọn hành lý.
Chỉ mất nửa ngày, căn nhà tôi từng tỉ mỉ vun vén suốt năm năm… giờ đã trống trải hẳn.
Phần lớn mọi thứ là đồ dùng đôi tôi mua, nhưng vì Phó Trần Dạ luôn muốn yêu trong bóng tối, nên chẳng mấy khi đụng đến những món đồ thể hiện rõ mình có bạn gái.
Tôi còn từng cười anh ta, nói yêu đương mà kín đáo như thể đang đóng phim “Vô Gian Đạo”.
Hóa ra… là vì trong lòng anh ta, tôi chưa từng thật sự là người yêu.
Khi đang dọn dẹp được một nửa, Phó Trần Dạ bất ngờ quay về.
“Thẩm Đường, em có ý gì vậy? Anh hẹn em đi ăn, gọi không bắt máy, nhắn cũng không trả lời!”
Ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người anh ta, tôi lập tức giơ tay, ngăn anh ta lại gần.
Ánh mắt tôi lướt qua dấu vết mờ ám trên cổ anh ta, giọng nhàn nhạt:
“Bận, không để ý điện thoại.”
Anh ta nhìn quanh căn nhà, tỏ vẻ không hài lòng:
“Đừng nói với anh là em đang bận… phá nhà đấy nhé. Vừa xuất viện mà không biết nghỉ ngơi à?”
Chỉ tay vào mấy thùng đồ mới tinh còn chưa kịp vứt đi, anh ta cau mày:
“Mấy thứ này là định bỏ hết sao?”
Tôi cúi xuống ôm một thùng lên, anh ta giành lấy, tự ý mang đi.
“Được rồi, để anh vứt. Sau này đừng mua mấy thứ linh tinh này nữa, tiền bạc không phải để đốt chơi.”
Rồi không đợi tôi đáp, anh ta nói tiếp:
“Đi thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài ăn.”
Tôi sắp rời đi rồi. Có vài chuyện… nên nói rõ ràng.
Từ ban công, tôi nhìn thấy cảnh anh ta thản nhiên vứt hết mấy món đồ đôi vào thùng rác.
Không chút do dự.
Giống như tình cảm năm năm giữa tôi và anh ta — chẳng có chút giá trị nào trong mắt anh ta cả.
Cùng nhau đến nhà hàng, Phó Trần Dạ gọi mấy món hai người thường ăn, nhưng lại gọi thêm món khổ qua xào trứng — món tôi ghét nhất trên đời.
Tôi lập tức mất hết khẩu vị, lần này cũng không buồn nhẫn nhịn nữa:
“Phục vụ, phiền chị mang món này xuống giúp tôi, tính riêng vào hóa đơn.”
Phó Trần Dạ lại thản nhiên kéo đĩa khổ qua về phía mình:
“Chỉ là anh không đến thăm em lúc nằm viện, làm gì mà nhạy cảm thế? Em mà chịu ngẩng đầu nhìn đường, thì có ai đâm nổi em vào viện chứ?”
Tôi từng thấy một Phó Trần Dạ thật lòng lo lắng cho tôi, nên giờ đây, khi anh ta không còn quan tâm, tôi cũng dễ dàng nhận ra điều đó.
Từng có lần tôi sốt cao đến mức mê man, giữa đêm khuya anh ta vẫn cõng tôi đến bệnh viện, suýt khóc vì sợ.
Vậy mà giờ, khi chính tay anh ta khiến tôi nhập viện, lại chẳng thèm lộ diện lấy một lần.
Người từng biết rõ tôi ghét khổ qua, đến cả thứ đắng nào cũng không mua về, đột nhiên lại quay về dáng vẻ như ngày đầu gặp gỡ — vẫn gọi khổ qua như thể chưa từng hiểu tôi.
Tôi cười nhạt, giọng nhẹ tênh:
“Em không ăn được khổ qua, chỉ cần ngửi thôi cũng khó chịu.”
“Vậy thì đừng ăn là được, đâu ai bắt em.”
Sự bực bội hiện rõ trong giọng điệu của anh ta.
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, mở miệng:
“Chúng ta nên…”
Chưa kịp nói hết câu, một cô gái bước đến bên bàn ăn.
“A Dạ, mấy năm rồi không gặp, mà anh vẫn còn nhớ em thích ăn khổ qua cơ đấy!”