Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Chồng tôi – Phó Tư Lễ, hình như ngoại tình rồi.
Mà đối tượng lại chính là cô thư ký tôi tự tay tuyển cho anh ta.
Chuyện bắt đầu khi tôi mượn điện thoại anh để mua dầu dưỡng chống rạn da, đang lướt chọn thì màn hình bật lên một thông báo đơn hàng đã giao.
Tôi nhấn vào xem, thì thấy là… đồ lót gợi cảm.
Tôi đang mang thai, hiển nhiên không phải mua cho tôi rồi.
Ngay lúc ấy, thư ký của anh – Chu Cẩn Nguyệt nhắn tin tới:
“Đồ lót đến rồi, anh có muốn xem không?”
“Tối gặp ở chỗ cũ nhé.”
Cả người tôi lạnh toát, máu như đông cứng trong huyết quản.
Tôi vẫn còn đang tự lừa mình: biết đâu nhắn nhầm?
Nhưng đến khi tôi mở đoạn chat giữa anh ta và Chu Cẩn Nguyệt… thì coi như cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Tư Lễ đã bị tuyên án tử hình.
Dùng từ ngữ trên mạng mà nói, là “bắt gian có bằng chứng rành rành”.
Hai người họ bắt đầu nhắn tin thân mật từ cả năm trước.
Phó Tư Lễ than nhức đầu, cô ta đội mưa xuống phố mua thuốc cho anh.
Cô ta than vãn công ty bắt đi làm quá sớm, Phó Tư Lễ lập tức đổi giờ làm cho riêng cô.
Hai người đi công tác bị người khác hiểu lầm là tình nhân, anh ta không hề đính chính mà còn quay sang cùng Chu Cẩn Nguyệt cười cợt sau lưng.
Họ như một cặp đang yêu: hiểu ý chỉ bằng ánh mắt, thậm chí không cần nói cũng biết đối phương đang nghĩ gì.
Cho đến khi tôi mang thai, người mà Phó Tư Lễ quay sang chê bai… lại là tôi.
“Phụ nữ có bầu ai cũng xấu vậy sao?”
“Cô ấy ở nhà mà đến cả chút hình tượng tối thiểu cũng chẳng buồn giữ nữa.”
Chu Cẩn Nguyệt gửi lại cho anh ta một sticker ôm ôm:
“Anh thích cô ấy hay thích em?”
“Tất nhiên là em rồi.”
Những dòng đối thoại đó chẳng khác gì từng nhát dao, đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi siết chặt hai tay, móng tay dài đâm sâu vào da thịt, mà không cảm thấy chút đau đớn nào.
Cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng rồi vứt bỏ cuộn chặt lấy tôi, khiến trái tim tôi từng đợt nhói buốt, như bị bóp nghẹt.
Nước mắt nhỏ lên màn hình điện thoại, tầm nhìn trước mắt tôi cũng dần mờ đi.
Rõ ràng lúc tôi vừa mới biết mình mang thai, anh ta còn thề thốt hứa hẹn:
“Vợ ơi, anh chỉ có cảm giác với mình em.”
“Nếu anh phản bội em vào lúc em yếu đuối nhất, thì anh không xứng làm người.”
Thế mà giờ đây, nhìn từng dòng tin nhắn ngày càng trơ trẽn giữa hai người họ, tôi không kiềm được cơn buồn nôn, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Xem lại thời gian… tôi vừa biết mình có thai không bao lâu, thì họ đã bắt đầu qua lại.
Mỗi lần Phó Tư Lễ nói dối đi công tác, thực chất đều là cùng Chu Cẩn Nguyệt tới khách sạn hú hí.
Hôm sinh nhật tôi, anh ta chẳng có lấy một hành động bất ngờ nào. Trước đây, mỗi lần tới sinh nhật, anh ta luôn háo hức tặng quà đến mức muốn dìm chết tôi trong núi quà.
Chiều hôm ấy về nhà, anh ôm một bó hồng đỏ:
“Vợ à, xin lỗi nhé, lúc tan làm thì mấy tiệm hoa đóng cửa hết rồi, chỉ còn mỗi bó này.”
Tôi còn ngược lại an ủi anh: “Thế này là được rồi, chỉ cần có lòng là đủ.”
Thế mà… tối hôm đó, tôi lại thấy Chu Cẩn Nguyệt đăng một story lên mạng xã hội:
“Từ nay không còn một mình nữa rồi ~”
Trong ảnh, cô ta ôm một bó hoa hồng trắng thật lớn, cười duyên dáng, đáng yêu.
Hoa hồng trắng – tượng trưng cho tình yêu thuần khiết và không tì vết.
Mãi đến lúc đó, tôi mới nhận ra: hôm ấy Phó Tư Lễ đã mua hai bó hoa. Một cho Chu Cẩn Nguyệt, một cho tôi.
Của cô ta là bó hoa đặt riêng hơn ba nghìn tệ.
Còn của tôi… chỉ là bó hoa hồng đỏ bày sẵn trong tiệm, giá 79 tệ.
Tối hôm đó, khi tôi vừa nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh ta thì Phó Tư Lễ đã mệt mỏi nghiêng người tránh đi:
“Mệt rồi, ngủ sớm đi em.”
Chỉ chốc lát, tiếng thở của anh ta đã đều đều, còn tôi thì thao thức suốt đêm không chợp mắt.
Tôi mở lại đoạn tin nhắn ngày hôm ấy.
Chu Cẩn Nguyệt nói:
“Tối anh về không được chạm vào cô ta, nếu không em sẽ ghen đó.”
Đến sáng hôm sau, Phó Tư Lễ mới nhắn lại:
“Giờ anh nhìn thấy mặt cô ta là ngán đến phát buồn nôn.”
“Anh chỉ chạm vào em, chỉ có cảm giác với một mình em.”
Tôi không thể tin nổi… những lời đó lại được nói ra từ người đầu gối tay ấp với mình.
Rõ ràng sáng sớm hôm sau, Phó Tư Lễ còn cúi xuống hôn tôi một cái chào buổi sáng, ánh mắt dịu dàng đến mức gần như sắp tràn ra ngoài.
Tôi lau nước mắt, đặt lại tin nhắn thành “chưa đọc”.
Phó Tư Lễ từ phòng bước ra, thấy mắt tôi đỏ hoe, vội vàng chạy lại:
“Sao thế vợ yêu? Có phải con quậy em không? Để anh đánh nó cho em, đừng khóc nữa nha.”
Tôi gượng cười, lắc đầu:
“Không sao đâu.”
Tôi cúi đầu, chợt nhìn thấy chiếc túi du lịch trong tay Phó Tư Lễ.
“Anh đi công tác à?”
Trên mặt anh ta lướt qua một tia chột dạ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi:
“À… công ty có hợp đồng cần ký, anh phải đi công tác một hai ngày. Thời gian này em nhớ tự chăm sóc bản thân nhé.”
Tôi nhìn anh ta thu dọn quần áo thật nhanh, bộ dạng nôn nóng ấy… chẳng khác nào lúc mới yêu, khi anh ta háo hức đến mức chỉ mong bay đến bên tôi ngay lập tức.
Giờ đây, cũng là dáng vẻ đó, nhưng lại là vì một người phụ nữ khác.
Phó Tư Lễ thu xếp xong, tay đã đặt lên tay nắm cửa, tôi kịp gọi với theo:
“Tư Lễ… em thấy trong bụng không được khỏe. Anh hoãn công tác sang ngày mai được không?”
Anh ta do dự một chút rồi quay lại ôm tôi. Nhưng cái ôm ấy chỉ kéo dài đúng một giây.
“Ngoan nào vợ, đừng làm loạn, anh còn có việc quan trọng phải làm.”
“Ở nhà ngoan nhé, đợi anh về sẽ mang quà cho em.”
Nói xong, anh ta quay lưng rời đi, không hề ngoái lại.
Cánh cửa vừa đóng sập lại, tim tôi cũng hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi mở điện thoại, gõ vào trình duyệt:
“Chó không nghe lời… có nên giữ lại không?”
2.
Tôi và Phó Tư Lễ quen nhau sau khi tốt nghiệp.
Hôm đó là Giáng Sinh, tôi bị bạn trai cho leo cây.
Khi đang úp mặt khóc nức nở bên lan can, Phó Tư Lễ xuất hiện như một thiên thần.
Anh đưa tôi khăn giấy, sợ tôi là con gái một mình dễ gặp nguy hiểm nên đích thân đưa tôi về tận nhà.
Sau đó, chúng tôi trao đổi cách liên lạc và bắt đầu trò chuyện linh tinh qua lại. Mãi sau này anh mới nói, hôm đó thấy tôi khóc dữ quá, sợ tôi xảy ra chuyện nên mới nhất quyết đưa tôi về.
Rồi chúng tôi xác định mối quan hệ, và kết hôn hai năm trước.
Người ta thường nói, hôn nhân là tấm gương soi rõ bản chất của đàn ông.
Nhưng sau khi cưới, Phó Tư Lễ lại đối xử với tôi còn tốt hơn cả lúc yêu.
Khi ấy công việc của tôi chưa ổn định, tôi từng nói rõ trước với anh: ba năm đầu sau khi kết hôn, tôi sẽ không sinh con.
Phó Tư Lễ lúc đó đồng ý ngay, còn cam đoan với tôi rằng:
“Chỉ cần em không muốn, anh tuyệt đối sẽ không ép.”
Nhưng tôi quá ngây thơ.
Chỉ mới hai năm kết hôn… tôi đã bất ngờ mang thai.
Ban đầu, tôi thực sự định bỏ cái thai.
Nhưng trước lời khuyên nhủ của Phó Tư Lễ và mẹ anh ta, tôi bắt đầu do dự…
Lúc đó, Phó Tư Lễ quỳ xuống trước mặt tôi, van nài:
“Vợ ơi, chỉ cần em giữ đứa bé lại… sau này anh nghe theo mọi điều em nói.”
Mẹ anh ta cũng rưng rưng nước mắt khuyên nhủ:
“Thư Vận, mẹ xin con đấy… giữ đứa bé lại đi. Chỉ cần con đồng ý sinh, sau này muốn làm gì cứ làm, đứa bé cứ để mẹ lo, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến con.”
Tôi khi ấy mới hai mươi. Người ta vẫn nói phụ nữ ngoài ba mươi mới sinh con thì đã gọi là sản phụ lớn tuổi. Đằng nào cũng phải sinh, sớm hay muộn cũng như nhau.
Vậy là… tôi giữ lại đứa bé ấy.
Nhưng đến khi tôi đọc được những đoạn trò chuyện trong điện thoại Phó Tư Lễ, mới biết được sự thật kinh hoàng đằng sau cái gọi là “đứa con ngoài ý muốn” này.
“Nếu không phải mẹ anh ép quá, thì anh cũng chẳng dùng cách này đâu.”
“Chỉ là chọc thủng bao thôi, ai ngờ dính luôn lần đầu.”
“Haiz, từ nay chắc phải nói lời tạm biệt với cuộc sống tự do rồi.”
Đó là những lời anh ta nói với Chu Cẩn Nguyệt.
Tôi không thể ngờ… đứa con trong bụng mình, lại là kết quả từ một âm mưu.
Tôi vẫn nghĩ là mình lỡ mang thai, ai ngờ chính anh ta là người đã cố tình làm hỏng bao cao su để “gài bẫy” tôi.
Trước khi Phó Tư Lễ ra khỏi nhà, tôi đã âm thầm sao lưu toàn bộ đoạn hội thoại đó.
Nếu thật sự phải ra tòa ly hôn, thì những bằng chứng này sẽ có ích với tôi.
Tối đến, anh ta chỉ gửi một tin nhắn cụt lủn: “Đến nơi rồi.”
Mười giờ đêm, tôi gọi điện cho anh.
“Alo, vợ ơi, sao vậy?”
Tiếng thở của Phó Tư Lễ gấp gáp, giọng nói đứt quãng.
Chỉ vừa nghe tiếng anh ta thôi, trong đầu tôi đã lập tức hiện lên… những hình ảnh mà tôi không muốn nghĩ tới nhất.
“Không có gì đâu, chỉ muốn hỏi… bao giờ anh về.”
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, gắng để giọng nói nghe thật bình thường.
Thế nhưng, khi ngẩng đầu lên… nước mắt đã không thể nào ngăn nổi, cứ thế trào xuống.
Phó Tư Lễ hơi khựng lại một chút, nhưng không nhận ra điều gì bất thường:
“Sao thế, nhớ anh rồi à?”
“Anh về sau ngày kia nhé, ngoan nha.”
Nói xong, anh ta vội vàng dập máy.
Nhưng ngay trước khi cuộc gọi kết thúc, tôi nghe thấy một giọng phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôi tựa người vào tường, cảm giác chua xót và phẫn uất chưa từng có dồn dập trào lên trong lồng ngực.
Tai tôi ong ong, mọi âm thanh xung quanh dường như đều tan biến vào khoảng không.
Một lúc rất lâu sau đó, tôi mới gượng đứng dậy khỏi sàn, trái tim đập dồn như người vừa bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Tôi không khóc, không làm ầm, chỉ bình tĩnh bước đến bên máy tính.
Từng chữ, từng chữ một… tôi gõ:
“Đơn ly hôn.”