Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/802CtHlLb1

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

7.

Ta không thích Trọc Châu…

Hắn quá quấn người.

Nhất là lúc giận, càng thêm dai dẳng.

Làm sao ta biết hắn đang giận?

Vì suốt đêm nay, hắn cứ chu môi ấm ức, không ngừng hỏi đi hỏi lại:

“Vậy rốt cuộc… ta kém ở chỗ nào?”

Ta biết rõ là vì lúc lên triều, ánh mắt ta dừng trên người Khắc Thận đại quân hơi lâu… một chút.

Hắn nhớ dai, lại còn ghi hận.

Nhưng phải nói cho công bằng, chỉ nhìn khinh công và khí lực thôi cũng thấy: hắn đúng là luyện công cẩu thả, đâu thể so với người ta nghiêm cẩn đàng hoàng.

Hơn nữa… ta mang nhiệm vụ mà gả tới đây.

Việc khích bác ly gián huynh đệ bọn họ vốn đã nằm trong kế hoạch rồi.

Ta nheo mắt, giọng mềm mỏng dỗ dành hắn:

“Có gì… ghê gớm… lắm đâu… cùng lắm… thì… cùng nhau… chơi là được.”

“???”

Nhìn ánh mắt hắn bắt đầu đỏ lên, có xu hướng nổi cơn nữa, ta vội bổ sung:

“Ta… cưỡi ngựa… cũng không tệ đâu.”

Hắn lúc này mới dịu xuống một chút.

Trừng mắt nhìn ta:

“Nàng thật sự… có bốn mươi vị diện thủ sao?”

Ta gật đầu. Thấy hắn chuẩn bị trở mặt, ta liền đưa tay nhét ngón tay mình vào miệng hắn, dịu giọng an ủi:

“Nhưng… ta đều… không thích ai cả.”

Hắn ngậm ngón tay ta, như ngậm núm vú cao su dỗ trẻ, rốt cuộc cũng chịu yên.

Ta nằm trên giường, mắt đảo trắng, lòng âm thầm phun thầm:

Khốn thật… người ta nói, gả chồng rồi sẽ khác xưa.

Quả nhiên không sai.

Mười sáu năm không chữa nổi cái tật nói chậm, vừa lấy chồng mới hai hôm đã đỡ được một nửa.

Tam tỷ đúng là không có lương tâm!

Bảo ta đến làm nội ứng, đâu có nói… phải nuôi con nít như vậy!

Nam nhân này… thật khó dỗ.

May mà ta dung mạo xuất chúng, chỉ cần đưa tay, là dễ dàng dắt mũi hắn đi.

Chống hông một chút mà xem.

Quả nhiên là ta, không hổ danh Ngũ công chúa Tây Lương!

8.

Thật lòng mà nói, ta không sao hiểu nổi…

Một vị quân vương sao có thể mắc “tình si” đến mức ấy?

Ta vừa mở miệng xin gì, hắn liền cho thứ đó.

Ngay cả bản đồ sơn hà địa lý – thứ cơ mật tối cao – cũng gật đầu nói:

“Muốn xem thì cho xem.”

 

Khắc Thận đại quân cũng không hiểu nổi.

Y cau mày nhìn Trọc Châu, mà Trọc Châu thì lại nghiêm trang đáp lời bằng đúng cái giọng điệu ngu muội giống hệt Tứ tỷ ta khi xưa:

“Vì nàng… đẹp.”

Ta nhìn gương mặt Khắc Thận đại quân, bỗng thấy hiện lên thần sắc muốn ra tay y hệt Đại tỷ, Nhị tỷ, và Tam tỷ khi tức giận.

Nhưng mà, phải nói thật…

Lý do đó — hình như cũng chẳng sai gì mấy.

Đến mức ta còn bắt đầu mất cả lòng tin vào bản thân.

Thứ mà ta cứ ngỡ sẽ hao tâm tổn trí, giành giật trăm bề mới có được – bản đồ sơn hà trọng yếu kia – lại dễ dàng đến tay như vậy, đến nỗi ta còn nghi có bẫy, nhưng giờ thì…

Chỉ nghi ngờ mỗi một chuyện: hắn có khi nào đầu óc bị úng nước rồi không.

Khắc Thận đại quân bị hắn chọc tức đến xanh cả mặt.

Ta thấy tình hình không ổn, bèn thức thời lui ra ngoài.

Gió sớm lùa qua đại điện, mang theo mấy lời thấp thoáng vọng ra ngoài:

“Ngươi không sợ nàng là mật thám, đến để giết ngươi à?”

“Người có dung mạo thế kia, lại là Tây Lương vương nữ… nếu đã muốn giết, giết ai mà chẳng là giết?

Chắc chắn là nàng có lòng với ta, nên mới hạ mình đến tận đây hành thích.”

Ta đứng ngoài, nghe xong chỉ muốn chậc một tiếng.

Lòng thầm nghĩ… thật muốn giới thiệu Tứ tỷ cho hắn.

Hai người ấy quả thật là trời sinh một cặp — cùng một kiểu não yêu đương, gặp nhau chắc hẳn là “hỗ trợ tái phát”, chẳng cần thuốc cũng đủ phát tác đến chết.

9.

Dù sao đi nữa, lời ấy của Trọc Châu… cũng không sai.

Lâu Lan vốn là một tiểu quốc, nằm kẹp giữa thảo nguyên và sa mạc.

Trước đây từng là nước phụ thuộc của Bắc quốc, cưới được một công chúa Tây Lương như ta, quả thật… có phần không xứng.

Thế nhưng, kể từ khi Trọc Châu lên ngôi, hắn dấy binh chống lại Bắc quốc, thoát khỏi thân phận chư hầu.

Vậy nên, hôn lễ của ta là do triều đình Lâu Lan chủ trì.

Nhưng ba tháng sau, đại lễ sắc phong Đại phi sẽ được cử hành, các nước chư hầu tất sẽ tới chúc mừng, coi như thay nhau nâng mặt mũi cho vị tân vương trẻ tuổi này.

Các vị tỷ tỷ của ta, đương nhiên cũng sẽ đến.

Chỉ là… ta chẳng mấy mong gặp lại các tỷ tỷ.

Thứ ta quan tâm hơn, là một người – Triệu Cẩn Hoài, Cửu điện hạ Nam quốc – kẻ đã khiến Tam tỷ nhà ta mê mẩn suốt mấy năm trời.

Tứ tỷ hiện nắm giữ Long Phượng Vệ, cận vệ thân cận nhất của nữ vương.

Tam tỷ từng nhiều lần hạ lệnh cho Tứ tỷ, nhất định phải giết cho bằng được Cửu điện hạ ấy.

Ta cùng Tứ tỷ đều cạn lời:

“Cửu điện hạ thì đắc tội gì với tỷ chứ?”

Tam tỷ khi đó lại vô cùng nghiêm túc mà đáp:

“Chỉ cần nhìn thấy hắn, ta liền thấy tim thắt lại, toàn thân tê rần.

Đặc biệt là khi hắn cười… khiến ta đau đầu như muốn nổ tung!”

Ta: “…”

Tứ tỷ: “…”

Quả không hổ danh là người sinh ra để làm nữ vương.

Người khác thấy nam nhân liền mặt đỏ tim đập, xuýt xoa thầm nghĩ:

“A, đây chính là người định mệnh của ta, vừa gặp đã yêu mất rồi…”

Còn nữ vương nhà ta thì sao?

Vừa nhìn thấy Cửu điện hạ, tim liền đập mạnh — nhưng không phải vì say mê.

Mà là sát khí dâng tràn, hạ giọng phán ngay:

“Người này nhất định là khắc tinh của ta, giết đi cho sạch sẽ, tránh để hậu họa về sau.”

Quả thật… không sai chỗ nào.

Ta thậm chí còn muốn vỗ tay vì nàng, cho nàng một cú “đơn độc xuất chiến điểm 6” cũng đáng.

Thế nhưng ta vẫn không khỏi tò mò:

Rốt cuộc là gương mặt thế nào, mày liễu môi anh đào ra sao, mà khiến một người như Tam tỷ ta – nữ vương sát phạt quyết đoán – chỉ cần liếc mắt một cái đã run rẩy cả người?

Và rồi, cuối cùng ta cũng được diện kiến vị Cửu điện hạ danh chấn tứ phương kia.

Khoảnh khắc trông thấy người, ta lập tức – lần đầu tiên trong đời – thốt ra một câu trọn vẹn không ngập ngừng, không vấp váp:

“Đây chẳng phải là… ánh trăng tu thành tinh hay sao?”

Dưới gầm trời này thật sự có loại nam tử như thế sao —

Nho nhã, trong trẻo, tựa như ánh nguyệt đang đứng nơi chốn nhân gian, dịu dàng đến mức khiến người không nỡ quấy nhiễu.

Không nói một lời, mà vẫn khiến người ta mê mẩn.

Dáng vẻ ấy… ta nhìn mà cũng phải mê mẩn.

Tam tỷ nhà ta… chẳng qua chỉ nhìn nhiều hơn người ta một chút mà thôi.

Đặt vào bất kỳ ai, cũng khó mà giữ vững lòng được!

10.

Ta và Tứ tỷ từng chắc nịch khẳng định: Tam tỷ nhất định là có tình ý với Cửu điện hạ, chỉ là nàng ta không tự biết mà thôi.

Mãi đến lúc sang Lâu Lan hội ngộ, Tam tỷ vẫn cứng đầu không nhận.

Thành thật mà nói, nếu trời Tây Lương có sập xuống, thì cũng sẽ là cái miệng của Tam tỷ ta đỡ lấy đầu tiên.

Nàng ta kiên quyết như một con vịt chết, cổ rướn cao mà cãi tay đôi với Tứ tỷ:

“Nam nhân chẳng qua chỉ là trái cây, cắn hai miếng là xong chuyện.”

Tứ tỷ tức tới mức tru vang cả đại điện:

“Nhưng mà người khác ăn xong còn không phát sáng nha!!! Tỷ nhìn lại mình coi! Tỏa sáng đến chói cả mắt rồi đó!!!”

Ta len lén thò đầu ra sau cột cung điện, ngắm vị nữ vương đang mặc triều phục lộng lẫy kia — dáng người yêu kiều bị áo bào bao phủ như ngọc ẩn trong vỏ, làn da dường như phủ lên một tầng châu quang nhè nhẹ, hồng hồng ánh vàng, lấp lánh như phát sáng.

Ta liếm môi một cái.

Cửu điện hạ kia… chẳng lẽ là dạ minh châu tu thành tinh thật sao?

Vì sao chỉ hôn có vài cái mà người ta lại phát sáng rực rỡ như thế?

Ta cũng muốn nếm thử…

Nhưng khi ta lén liếc về phía Tam tỷ, tay bất giác đưa lên xoa nhẹ má mình.

Tam tỷ ta, trước giờ nếu có thể ra tay thì tuyệt không đôi co.

Từ nhỏ đến lớn, cái tát như trời giáng của nàng từng “ban phát bình đẳng” cho tất cả chúng ta – mỗi người không dưới ba lần.

Nàng ấy là bạo quân chân chính.

Người ta nói “bầu bạn với quân vương như sống cạnh hổ dữ”.

Còn ta thấy, sống cạnh nữ vương như Tam tỷ, chẳng khác nào bầu bạn với… một thùng thuốc nổ!

Ta dám chắc, nếu ta dám chạm vào Cửu điện hạ, nàng dám đánh gãy chân ta thật!

Thành ra nghĩ lại thì… Cửu điện hạ mà khiến Tam tỷ để tâm, có lẽ là mệnh số tám đời không thuận.

Nhưng mà… người đó đẹp quá trời đẹp…

Ta vẫn thật sự muốn chọc một cái…

Hu hu hu hu hu…

Người thì thèm, mà ta lại nhát gan — biết làm sao đây?

Mạng người quan trọng, nhưng sắc đẹp cũng khó cưỡng quá mà!

Ai cứu ta… đang online đợi, gấp lắm rồi!!

Tùy chỉnh
Danh sách chương