Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Bác sĩ xử lý xong vết thương cho Chu Diễn Minh, nói tình trạng rách hậu môn khá nghiêm trọng, rồi tốt bụng hỏi:

“Có cần báo cảnh sát không?”

Chưa kịp để tôi hay Chu Diễn Minh lên tiếng, mẹ chồng đã lập tức phản đối:

“Báo cảnh sát gì mà báo? Chuyện mất mặt thế này làm sao lôi ra ngoài?

Đã khám xong rồi thì mau về đi, mất mặt chết được!”

Về đến nhà, Chu Diễn Minh rầu rĩ không nói một lời.

Mẹ chồng thì không ngừng lẩm bẩm trong nhà: nào là “sau này làm sao ra ngoài gặp người ta”, nào là “sao lại có chuyện nhục nhã thế này”…

Chu Diễn Minh vốn đã bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, giờ nghe thêm những lời đó thì chẳng khác nào muối xát vào vết thương.

Cuối cùng hắn gào lên trong cơn tức giận, mặc kệ vết thương vẫn chưa lành:

“Mẹ thôi lải nhải được không? Mẹ không thấy phiền à?

“Người chịu thiệt là con, là nạn nhân, vậy mà còn bị mẹ chửi cho mất mặt?”

Tôi khẽ cười.

Thì ra giờ hắn cũng biết — nạn nhân… không có lỗi.

Tất nhiên, tôi chẳng làm gì ngoài đứng bên cạnh xem kịch.

Nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ an ủi hắn, còn khéo léo hùa theo, đổ thêm dầu vào lửa.

Cuối cùng hai mẹ con cãi nhau ầm nhà, khiến không ít hàng xóm kéo tới hóng chuyện.

Đến khi họ dừng lại, mới nhận ra chuyện Chu Diễn Minh bị cưỡng hiếp đã lan truyền khắp xóm.

Tôi đứng nhìn, lòng nhẹ bẫng, cảm thấy… thoả mãn vô cùng.

Không chỉ khiến hai mẹ con nhà họ mâu thuẫn, tôi còn khéo léo đóng vai “người vợ tốt bụng” ở bên cạnh dỗ dành, nói những lời thấm thía, còn tỏ vẻ phẫn nộ:

“Chuyện này không thể để yên được. Mai em sẽ tới công ty làm cho ra lẽ!

Cho dù không làm gì được Vương Chấn Đông, cũng phải đòi cho được một khoản bồi thường.”

Chu Diễn Minh nghe vậy, cảm động ôm lấy tôi, vừa khóc vừa gật đầu.

6.

Tôi nói được làm được.

Sáng hôm sau, tôi đến thẳng công ty, bước một mạch tới phòng làm việc của sếp.

Khi tôi đưa ra giấy chứng nhận nằm viện kèm theo toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm qua, kể rành rọt không sót chi tiết nào, sắc mặt sếp lập tức đen lại thấy rõ.

Ông ta trước hết vỗ về tôi vài câu, rồi đề nghị bồi thường một khoản tiền, còn hứa sẽ thăng chức và tăng lương cho tôi.

Nhưng sau khi đưa ra “lợi ích”, sếp cũng không quên cảnh cáo:

“Lưu Song Song, đây là tất cả những gì công ty có thể làm cho cô.

Cô cũng biết rõ, chuyện này không liên quan đến công ty. Nhưng nếu hai người dám báo cảnh sát, công ty sẽ không ngồi yên đâu.

“Chuyện lỡ mà lan ra ngoài, ông Vương ra sao chúng tôi mặc kệ, nhưng chồng cô… sau này còn mặt mũi nào làm đàn ông nữa?”

Tôi giả vờ gật đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn do dự hỏi lại:

“Phương án này đúng là tốt nhất… nhưng mà, còn chồng tôi thì sao?”

Sếp vỗ ngực cam đoan:

“Yên tâm, chuyện đó để tôi lo.”

Rồi ông ta cầm điện thoại bàn, gọi thẳng cho Chu Diễn Minh.

Quả nhiên đúng như kiếp trước.

Sếp trước tiên nói qua về khoản bồi thường, rồi chuyển giọng, bắt đầu dùng đúng thủ đoạn năm xưa từng áp lên tôi – nay áp ngược lại lên hắn.

“Chuyện của cậu, Song Song đã kể hết với tôi.

Công ty sẽ có một khoản hỗ trợ. Nhưng chúng tôi không thể giữ lại một nhân viên mang vết nhơ thế này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty.”

Tôi nghe thấy tiếng gào rú ở đầu dây bên kia, chắc Chu Diễn Minh đang tức đến phát điên.

Sắc mặt sếp cũng lạnh hơn hẳn, ông ta dằn từng chữ:

“Đừng có giả vờ giả vịt nữa. Công ty đồng ý chi tiền bồi thường đã là nể mặt cậu lắm rồi.

Đừng tưởng tôi không biết, mấy người vì chạy KPI mà chuyện gì cũng dám làm. Vì một đơn hàng mà bán mông cũng đâu có gì lạ, đúng không?

“Nói thẳng cho cậu biết, nếu mọi chuyện bung bét, cậu nghĩ với cái thân phận nhân viên quèn của mình, chống lại được cả công ty à?”

Kiếp trước tôi đã bị câu này đập cho gãy nát.

Còn bây giờ — người bị đè bẹp là Chu Diễn Minh.

Tôi “bất đắc dĩ” ôm tiền bồi thường ra khỏi văn phòng, mặt mũi như vừa thua cuộc thê thảm.

Nhưng trong lòng thì… chỉ đếm ngược đến tuần sau, chờ được thăng chức tăng lương thôi.

7.

Về đến nhà, cả căn phòng như vừa trải qua một cơn bão.

Chu Diễn Minh nằm sấp trên giường, điện thoại bị đập nát như tương.

Mấy món đồ trong tầm với của hắn trên đầu giường, cái nào vớ được cái đó đều đã bị ném tung tóe khắp sàn.

Tôi mặt lạnh như tiền đi tới, chậm rãi kể lại toàn bộ quyết định từ phía công ty.

Nghe xong, hắn khóc còn to hơn lúc ở bệnh viện.

Sau cùng, lau khô nước mắt, nghiến răng nói:

“Thôi thì nghỉ việc thì nghỉ, ông đây không tin rời khỏi công ty này là chết đói!

Cũng may còn giúp em đổi lại được cơ hội thăng chức tăng lương.

Vợ à, sau này em đừng quên anh đối xử với em tốt cỡ nào nha.”

Nhìn cái mặt hắn lúc ấy, tôi lập tức nhớ lại kiếp trước — cũng gương mặt đó, cũng giọng điệu đó, dỗ tôi buông tay việc báo án.

Hắn hứa sẽ bù đắp cho tôi, sẽ yêu tôi gấp bội.

Vậy nên…

Kiếp này, tôi đương nhiên cũng sẽ “yêu thương” hắn… gấp bội lần.

Mấy ngày sau, tôi không đi làm. Lấy lý do chồng đang trong giai đoạn cần chăm sóc, tôi gửi đơn xin nghỉ phép có lương.

Phía công ty thấy tôi không làm lớn chuyện thì lập tức phê duyệt ngay.

Thế là tôi ở nhà “chăm sóc” Chu Diễn Minh.

Chỉ là càng chăm, tôi càng thấy chướng mắt.

Hắn vừa mở miệng nói chuyện, tôi đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Đặc biệt là mỗi lần hắn đưa tay chạm vào người tôi, tôi lập tức chạy vào nhà tắm, dùng xà phòng cọ rửa thật kỹ.

Cuối cùng còn phải lấy cồn… sát trùng thêm một lần cho chắc.

Ngoài ra, tôi còn tỏ thái độ miễn cưỡng mỗi lần phải thay băng cho hắn.

Còn về ăn uống? Tôi càng không thèm để tâm.

Ngày nào cũng nấu toàn món cay nồng mà mình thích, chẳng buồn quan tâm xem hắn – một người bệnh hậu môn rách toạc – có chịu nổi không.

Chu Diễn Minh nằm trên giường, chỉ biết nghiến răng nuốt giận.

Nhưng người ta đâu nhịn mãi được.

Đặc biệt là hôm đó, sau khi ăn xong món cay do tôi nấu, bệnh hắn tái phát nặng hơn, cuối cùng cũng bùng nổ.

Hắn hất tung bát đũa tôi đưa, gào lên đầy phẫn uất:

“Lưu Song Song! Cô cố ý đúng không?

“Tôi khiến cô ghê tởm đến mức đó sao?

Đụng tay vào thì rửa tới mấy lần, đã thế còn nấu toàn đồ cay cho tôi ăn?”

Tôi lạnh lùng đáp trả, y như cách hắn từng làm với tôi ở kiếp trước:

“Đúng đấy, tôi cố ý.

Chỉ cần đụng vào anh, tôi lại nghĩ đến cảnh anh nằm dưới thân một gã đàn ông, rên rỉ đầy hứng tình.

Tôi lại nhớ đến cái đêm anh và tên đó làm mấy trò dơ bẩn.”

Tôi dừng lại, giọng hạ xuống như thì thầm bên tai:

“Chu Diễn Minh, tôi biết… anh là nạn nhân.

Nhưng mà… nhìn một gã đàn ông đã ‘bị bẩn’, tôi không thể không thấy ghê tởm.”

Chu Diễn Minh chết sững.

Một lúc sau, hắn lại bật khóc, lần này còn nức nở hơn cả những lần trước.

Tôi quay người bỏ đi, sập cửa phòng tắm cái rầm.

Xoay vòi nước thật lớn, để tiếng nước chảy át hết tất cả, rồi nhìn vào gương.

Trong gương, tôi đang cười đến run cả người.

Không trách tôi được.

Cảm giác khi chiếc boomerang quay lại đập trúng kẻ từng hại mình…

Nó mẹ nó quá sướng đi chứ còn gì nữa!

8.

Những ngày sau đó, tôi sống vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là sau khi được thăng chức, sếp không còn giao cho tôi mấy việc lặt vặt vô nghĩa nữa.

Còn Chu Diễn Minh thì sao?

Có lẽ vì sợ tôi nhìn thấy vết thương của hắn rồi lại nhớ đến những chuyện kinh tởm kia, nên cũng không dám nhờ tôi thay băng nữa.

Thế là chuyện đó… rơi thẳng vào tay mẹ chồng.

Bà ta vốn quen sống kiểu thảnh thơi tự do, ngày ngày không đi tán gẫu với hội bà tám thì cũng nhảy quảng trường, hoặc vác bao đi khắp khu nhặt bìa các-tông như thể đang đi tìm kho báu.

Giờ bỗng phải ở nhà chăm người, tất nhiên chẳng có nổi nửa nét vui vẻ trên mặt.

Nhất là cái chuyện bà ta không thể nào nuốt trôi — con trai mình… bị người ta xâm hại.

Thế nên mỗi lần thay băng, mồm bà lại không ngừng lẩm bẩm chửi rủa.

Chưa tới nửa tháng, quan hệ mẹ con nhà họ đã tụt xuống tận đáy xã hội.

Còn tôi?

Trở thành trụ cột tài chính duy nhất trong nhà.

Vậy nên tôi mặc nhiên… phủi tay, việc gì cũng không quan tâm.

Dù sao Chu Diễn Minh vẫn là con ruột của bà ta, cho nên mẹ chồng chẳng ít lần giở trò PUA*, miệng lưỡi dẻo quẹo:

“Cô có ngày hôm nay, chẳng phải là nhờ thằng Minh nhà tôi hy sinh sao?

Cô nên biết điều một chút, đối xử tốt với nó một chút chứ?”

Tôi lập tức đổi sắc mặt, ôm mặt khóc nức nở:

“Mẹ… mẹ có thể đừng nhắc đến chuyện đó được không?

Chuyện đó đâu có gì vẻ vang đâu…

Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn mọi người đều biết là tôi thăng chức tăng lương nhờ chồng mình đi… bán mông đổi lấy à?

“Tất nhiên rồi, nếu mẹ cảm thấy không ngại thì cứ đi rêu rao đi.

Con không thấy nhục, nhưng… mẹ không thấy thương con trai mẹ à?”

Chỉ một câu nói, khiến cả mẹ chồng lẫn Chu Diễn Minh lập tức câm nín.

Nhưng hiệu quả thì… lập tức thấy ngay.

Từ hôm đó trở đi, mẹ chồng không dám lôi chuyện kia ra để PUA tôi nữa.

Việc trong nhà xem như đã xử lý xong, Chu Diễn Minh cũng gần hồi phục hoàn toàn.

Khi đã có thể đi lại bình thường, hắn bắt đầu gửi CV, xin phỏng vấn khắp nơi.

Nhưng đâu ngờ, lúc này trên mạng đang âm thầm lan truyền một tin nhắn ẩn danh trong nhóm ngành:

“Có nhân viên sales vì chốt đơn mà dâng thân cho khách.”

Chu Diễn Minh hoàn toàn không biết gì về việc này.

Chỉ là, sau khi bị từ chối hết lần này đến lần khác, hắn mới bắt đầu nghi ngờ có gì đó không ổn.

Tất nhiên, hắn chẳng hề nghĩ chuyện này lại liên quan đến “tai nạn” trước đó.

Cho đến buổi phỏng vấn gần nhất, bên HR thẳng thừng nói với hắn:

“Chúng tôi không tuyển nhân viên có thể làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.”

Lúc này Chu Diễn Minh mới truy hỏi kỹ, và sững sờ phát hiện —

Chuyện hắn bị đàn ông cưỡng hiếp, đã lan khắp giới.

Mọi người không chỉ biết hắn dùng thân xác đổi hợp đồng, mà còn nghi ngờ toàn bộ thành tích trong hồ sơ xin việc của hắn — đều là “mua bán xác thịt” mà ra.

Chu Diễn Minh tức đến mức nổi đóa ngay tại chỗ, làm loạn cả văn phòng, kết quả bị người ta quay clip tung lên mạng.

Từ đó, hắn càng gửi hồ sơ, càng chẳng có công ty nào nhận.

Ngược lại, có mấy KTV gọi tới, mời hắn đi làm… “trai phục vụ”.

Hắn tức đến mức trầm cảm.

Còn tôi thì sao?

Tôi nhân cơ hội ấy nhẹ nhàng an ủi, dỗ dành:

“Đừng giận nữa. Không làm cũng không sao mà, có em ở đây rồi.”

Rồi tung ra trọn bộ chiêu trò PUA, thuyết phục hắn ở nhà làm “ông chồng đảm chính hiệu” – toàn thời gian.

Tùy chỉnh
Danh sách chương