Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Sau khi nộp đơn ly hôn trực tuyến, tôi không quay đầu lại, lập tức rời khỏi ngôi nhà đó.
Toàn bộ tiền tiết kiệm của hai đứa trong mấy năm qua – nhịn ăn nhịn mặc mà có – đều đổ vào căn nhà và chi phí sửa sang.
Thứ duy nhất cần phân chia khi ly hôn, cũng chỉ còn lại căn hộ này.
Tôi quyết định từ bỏ nó.
Sau này sống một mình, tôi không cần một căn nhà lớn đến thế.
Hơn nữa, với mức lương hiện tại, tôi cũng không thể tiếp tục gánh phần nợ còn lại.
Trịnh Văn Bân thu nhập cao hơn tôi, có lẽ đó cũng là lý do khiến anh ta luôn đương nhiên mặc định rằng việc nhà phải là phần của tôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi thấy may mắn vì ít nhất mình vẫn còn một công việc ổn định.
Tôi nhanh chóng liên hệ với môi giới, tìm được một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, một phòng khách gần công ty.
Môi trường yên tĩnh, thoáng mát. Chủ nhà rất yêu hoa, trên ban công có hơn chục chậu hoa nở rực rỡ, nhìn thôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
Công ty có nhà ăn, ba bữa đều có thể dùng ở đó – vừa sạch sẽ, vừa tiết kiệm thời gian và công sức.
Khác hẳn căn nhà trước đây – nơi tôi đã vì chiều theo lịch trình công việc của Trịnh Văn Bân mà cố tình chọn ở gần chỗ làm của anh ta.
Không cần phải nấu nướng ba bữa mỗi ngày, thời gian bỗng dưng dư dả đến lạ.
Giờ trưa tôi còn có thể tranh thủ… ngủ một giấc.
Cuộc sống độc thân sau ly hôn, hóa ra… lại dễ chịu đến thế.
6.
Ổn định chỗ ở xong, tôi quay lại nhà cũ để thu dọn đồ đạc.
Vừa mở cửa, một mùi chua thối hôi nồng nặc ập thẳng vào mũi.
Quần áo, tất vứt bừa bãi trên sofa. Thùng rác thì đầy ắp, toàn hộp mì gói, hộp cơm ngoài.
Bàn ăn cũng chất đống toàn đồ thừa, cơm nguội, trái cây héo.
Trịnh Văn Bân lê đôi dép, mặc mỗi cái quần đùi rộng thùng thình đi ra, trên mặt là nụ cười nịnh nọt:
“Vợ ơi, cuối cùng em cũng chịu về rồi… Mấy hôm nay em đi đâu thế? Mẹ về quê rồi, một mình anh ở đây khổ sở quá trời…”
“Vợ ngoan, đừng giận nữa mà, mình đi mua máy rửa chén ngay nhé… Việc rửa chén đúng là quá khổ thật, anh sai rồi, sai rồi được chưa…”
Lại cái kiểu đó.
Ngọt ngào rót mật thì nói hay hơn ai hết, nhưng nói xong là xong, sau đó đâu lại vào đấy, vẫn làm theo ý mình.
Hơn hai mươi năm, mẹ anh ta không thay đổi nổi thói quen của anh.
Bốn năm, tôi cũng không làm được.
Thêm bốn mươi năm nữa… chắc cũng chẳng có gì khác.
“Anh không thấy đơn xin ly hôn tôi gửi online à?”
Tôi không thèm đáp lời, chỉ đi thẳng vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ của mình.
Vì để mua nhà, mấy năm qua tôi luôn sống tiết kiệm.
Lúc thu dọn, tôi mới nhận ra – suốt bốn năm qua, tôi chẳng sắm nổi cho mình một chiếc váy mới.
Người ta đến Valentine, hay 20/10, 8/3, ít ra cũng có hoa, có quà.
Còn tôi?
Tôi chỉ nhận được vài câu chúc… miễn phí.
Nghĩ tới đây, tôi cười nhạt.
Căn phòng này… hình như cũng chẳng còn gì để thu dọn nữa.
7.
“Thiến Thiến, thật sự… không còn cách nào cứu vãn nữa sao?” – Trịnh Văn Bân cố giật lấy bộ quần áo trong tay tôi.
“Anh luôn miệng nói ‘anh sai rồi’, vậy anh nói xem – anh sai ở đâu?” – Tôi nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lùng.
“Thật ra, anh còn chẳng hiểu nổi vấn đề giữa chúng ta nằm ở đâu.”
Trịnh Văn Bân im lặng.
“Lúc còn chưa có con, thì cứ chia tay trong yên ổn đi!”
Tôi bỏ dở việc gấp quần áo, chuyển sang thu dọn giày dép.
Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ bật mở.
Tôi thấy mẹ chồng đứng ở ngưỡng cửa, bên cạnh là chị chồng.
Mẹ chồng mặt cười tươi roi rói:
“Thiến Thiến về rồi à, về là tốt rồi, về là tốt rồi…”
“Tôi sắp đi đây.” – Giọng tôi lạnh như băng.
“Tôi chỉ quay lại để báo cho Trịnh Văn Bân biết – đơn ly hôn tôi gửi online đã được duyệt. Một tháng nữa chúng ta đến cục dân chính hoàn tất thủ tục.”
“Em dâu à, chị cũng nghe mẹ nói rồi… đâu có gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là một cái máy rửa chén thôi sao?” – Chị chồng rõ ràng đến để hòa giải,
“Cái đó mua là được mà, đâu đến mức phải ly hôn, em nói có đúng không?”
“Chị nghĩ… đây chỉ là vì một cái máy rửa chén thôi sao?”
Tôi đưa tay chỉ thẳng vào căn phòng hỗn độn.
“Tôi chỉ mới không có mặt ba ngày mà nhà cửa đã thành ra thế này. Trong mắt anh ta, tất cả việc nhà đều là trách nhiệm của phụ nữ.”
“Anh ta đi làm – chẳng lẽ tôi thì không? Anh ta mệt – tôi thì không chắc?”
“Cái máy rửa chén… chỉ là giọt nước tràn ly. Là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà mà thôi.”
Tôi không muốn giải thích thêm gì nữa.
Nhìn ba người họ cứ lấp lửng, muốn nói mà không dám nói, tôi dứt khoát từ bỏ cả việc thu dọn đồ đạc.
Cũng chẳng có gì đáng lưu luyến.
Đã gọi là bắt đầu lại, thì cứ bắt đầu lại cho trọn vẹn, sạch sẽ.
Thấy tôi sắp đi, mẹ chồng bất ngờ túm lấy tay tôi:
“Thiến Thiến, đừng đi mà. Nói cho cùng cũng chỉ là chuyện việc nhà thôi, sau này mẹ làm hết, được chưa…”
Bà đúng là khéo ăn nói, ai không biết lại tưởng tôi mới là người bắt nạt mẹ chồng.
Chị chồng bĩu môi, không vui lắm:
“Hai đứa còn chưa có con, mà bắt mẹ phải hầu hạ thì cũng quá rồi đấy…”
“Không cần!” – Tôi gạt tay bà ra, dứt khoát mở cửa.
“Ly hôn đi!”
“Ly thì ly!” – Trịnh Văn Bân đột nhiên gằn giọng,
“Mẹ cũng đừng tự hạ thấp mình như thế!”
Rồi anh ta quay sang tôi, giọng chua cay:
“Phương Thiến Thiến, em tưởng em là báu vật chắc? Ở với nhau bao nhiêu năm, đến một đứa con cũng không có, em nghĩ anh không sống được nếu thiếu em chắc?”
Tôi chết lặng nhìn Trịnh Văn Bân. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như mình không còn nhận ra người đàn ông trước mặt nữa.
Không có con – lẽ nào là lỗi của tôi?
Rõ ràng là do anh ta tinh trùng yếu.
Chúng tôi còn trẻ, nên mới muốn cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Nếu sau này thật sự không được, sẽ tính đến chuyện làm thụ tinh ống nghiệm.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại ném thẳng vào mặt tôi một câu:
“Đến con cũng không đẻ được.”
“Tôi nên cảm thấy may mắn… vì chưa có con!” – Tôi bật ra câu ấy, rồi thấy dạ dày như bị ai siết chặt, buồn nôn đến nghẹn họng.
Thì ra… bệnh dạ dày thật sự có thể bị tức đến phát ra.
8.
Vừa bước ra khỏi cửa, cảm giác buồn nôn lại càng dữ dội hơn.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế dài trong khu dân cư, định nghỉ một lúc cho đỡ choáng.
“Ơ kìa, có phải Thiến Thiến đó không?”
Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi đi tới, nhiệt tình bắt chuyện với tôi.
“Sao trông con xanh xao thế kia?”
Thì ra là Dì Lưu – người hay nhảy quảng trường cùng mẹ chồng tôi.
“Không có gì đâu ạ, chắc là dạ dày con hơi khó chịu thôi…” – Tôi gượng gạo trả lời.
“Có khi nào… con có bầu không?” – Dì ấy ghé sát lại, ánh mắt đầy thần bí,
“Có cảm giác buồn nôn, muốn ói mà không ói được đúng không?”
Nghe đến đó, người tôi như bị điện giật.
Kỳ kinh nguyệt lần này… đã trễ khoảng mười ngày rồi.
Nhưng kinh nguyệt của tôi xưa nay vốn không đều, nên tôi cũng chẳng để tâm mấy.
“Nếu con mà có bầu thật thì mẹ chồng con chắc mừng chết mất!” – Dì Lưu nắm tay tôi, vẻ mặt rạng rỡ,
“Bà ấy suốt ngày than với tụi dì, chỉ mong sớm được bế cháu đích tôn thôi đấy! Mau mau đi bệnh viện khám xem sao đi!”
Tôi vội vàng đến bệnh viện. Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm máu, cả người tôi cứ lâng lâng, đầu óc như phủ sương.
Ngồi trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện, tôi vô thức lướt điện thoại, mở một diễn đàn lên xem cho giết thời gian.
Không biết có phải do hệ thống theo dõi hành vi người dùng hay không, mà bảng tin hiện ra ngay trước mắt tôi lại là một bài viết liên quan đến chuyện… ly hôn.
Tiêu đề bài viết đại khái là:
“Khi nào bạn đột nhiên có suy nghĩ muốn ly hôn?”
Một câu trả lời được rất nhiều lượt thích đã viết thế này:
【Chắc là lúc đang sửa nhà, chồng nhất quyết không chịu lắp điều hòa trong bếp.】
Tác giả kể:
【Bếp nhà tôi nhỏ, mùa đông thì còn đỡ, nhưng mùa hè thì như cái lò hấp. Tôi muốn lắp điều hòa từ lâu rồi, nhưng cả nhà phản đối. Chồng tôi thì nói: ‘Một ngày vào bếp có bao lâu đâu, lắp điều hòa vừa tốn điện vừa vô dụng, ráng chịu chút là xong.’】
Cuối bài, tác giả để lại một dòng khiến tôi lặng người:
【Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, ly hôn chỉ vì một cái điều hòa là chuyện nhỏ nhặt, bé xé ra to. Nhưng… ai biết được, đó chỉ là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà mà thôi.】
Bài viết đó… cứ như đang nói về chính tôi vậy.