Vào đúng ngày cưới của tôi, thanh mai trúc mã của Cố Chu đã uống cả một lọ thuốc ngủ.
Anh ta bất chấp tất cả để chạy đi cứu cô ta.
Tôi nhắc nhở: “Có thể để người khác đưa Lâm Uyển đến bệnh viện mà, hôm nay là ngày cưới của chúng ta.”
Anh ta mắng tôi vô tình máu lạnh:
“Đủ rồi! Uyển Uyển đang trong tình trạng nguy kịch, em đừng có ghen bóng ghen gió vô lý thế nữa được không?!”
Dường như nhận ra mình hơi quá lời, anh ta ngập ngừng một lát:
“Lễ cưới lần sau anh sẽ bù cho em.”
Rồi vội vàng bỏ đi.
Nhưng anh ta không biết —
Sẽ không có lần sau.
Vì… anh ta sắp chết rồi.