Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

và cô cùng lúc thấy tim mình thót lại.  

cau mày:  

“Không đi học thì sao được? Sách là chiếc thang nâng tầm trí tuệ con người, tri thức sẽ thay đổi vận mệnh! Hay con định giống ba , học hành dở dang, không có văn hóa, để rồi có thể trở thành nữ phụ tâm cơ và phản diện não tàn hả?”  

tiếp lời, giọng đầy lo âu:  

“Dạo tỷ lệ sinh giảm mạnh, học sinh ngày càng ít, nếu không đủ tiêu, trường mẫu sẽ bị đóng cửa mất! con biết không, bây kiếm việc làm khó lắm! nay trường tuyển được có học sinh, nếu thiếu đi một nữa thì còn , là tứ, nó giống với chữ tử, là c.h.ế.t đó! Xui tận mạng!”  

người họ liếc nhìn nhau, đồng loạt ra tay. 

Một người nhanh cơn gió, bế bổng tôi lên.  

Một người nhanh tia chớp, tóm lấy tai ba tôi.  

“Nhân Nhân ngoan nào, để cô bế con vào nhé? đó có nhiều đồ chơi lắm, còn có các bạn nữa đấy!”  

“Đúng là mất mặt! Đàn ông đàn ang khóc lóc gì không bằng! Đứng dậy ngay, về trông cửa hàng mau!”  

Bàn tay tôi và ba dần dần bị tách ra.  

“Ba ơi! Con ba cơ!”  

“Bảo bối ơi! Đừng rời xa ba !”  

Sáng nào vậy, ba con tôi lại tái diễn một màn bi thương chia ly.  

Mãi khi tôi vào tiểu học, tình hình mới đỡ hơn một chút.  

3.

Cái làng bé tí tẹo, đầu làng có người cãi nhau, cuối làng nghe rõ mồn một.  

Ở trường mẫu , ngoài tôi ra còn trẻ khác, đều là người tôi quen.  

đó có một cậu nhóc ở ngay nhà bên cạnh, tôi gọi cậu ta là Béo Béo.  

Thấy tôi , Béo Béo vui mừng dang tay ôm tôi.  

Tôi lập tức lách qua một bên.  

Không tôi lạnh lùng vô tình đâu nhé!  

là cậu ta mới khóc sướt mướt một trận, nước mũi vẫn còn dính trên má, trông hơi ghê…  

Ba người còn lại là – con gái trưởng thôn, Ải Ải – cháu bà Dương, và Bạch Bạch – con trai thầy Vương.  

Toàn là những người tôi thân thiết .  

Chắc không có gì bất ngờ, tôi sẽ còn học chung với nhau tận cấp

4  

mười tuổi, tôi học sáu.  

Chiều sáu sau tan học, Ải Ải nói với tôi rằng buổi họp nhóm bảy tuần cậu  có chuyện quan trọng cần thông báo, dặn bọn sớm.  

Hồi ba, tôi kết nghĩa anh em, đó mỗi bảy đều tụ họp.  

Nhờ vào việc thường xuyên buôn lậu đồ ăn vặt cửa hàng của ba , tôi được bầu làm chị đại.  

làm chị nên giành vị trí số , Bạch Bạch đứng ba, Béo Béo xếp tư, còn Ải Ải vì nhỏ con nhất nên làm em út.  

Hôm qua tôi thức khuya làm bài tập cuối tuần, sáng dậy muộn nên khi nơi, kia đã có mặt đầy đủ.  

Tôi lôi dưới áo ra gói snack cay lấy trộm siêu thị nhà mình, mỗi một gói, trừ .  

thích làm đẹp, chẳng bao ăn mấy món vì sợ nổi mụn.  

Xong xuôi, tôi đưa vở bài tập tối qua làm xong cho Béo Béo.  

Cậu ta lười học, lúc nào mượn vở tôi để chép.  

Tôi căn dặn:  

“Béo Béo, nhớ chọn câu dễ chép thôi, lần trước bê nguyên xi bị phát hiện ngay đấy.”  

Béo Béo nhăn nhó:  

“Nhưng đâu có phân biệt được câu nào dễ, câu nào khó đâu…”  

Tôi thở dài, vỗ vai cậu ta:  

“Đúng là thử thách quá sức cậu rồi.”  

Bạch Bạch đẩy gọng kính, thúc giục:  

“Thôi nào, đủ người rồi đấy. Ải Ải, cậu mau nói có chuyện gì, còn về đọc sách nữa.”  

Nhìn vẻ ngoài trí thức của Bạch Bạch, ai tưởng cậu ham học.  

Nhưng thực tế thì… không hề!  

Hồi một, , khi lũ trẻ khác hoạt hình, Bạch Bạch lại mê tít mấy bộ phim truyền hình dài tập đầy drama chồng nàng dâu.  

Tối nào cậu trùm chăn lén lút tận khuya.  

liên tục bóng tối quá lâu, , cậu đeo kính.  

Bây lại chìm đắm đống tiểu thuyết mạng hàng ngàn chương, toàn những tình tiết chạy trốn truy đuổi cẩu huyết.  

Thế nào rồi có ngày cậu đeo kính dày cộp đáy chai bia cho !  

Đúng lúc , giọng nói yếu ớt của Ải Ải vang lên, một quả b.o.m nổ giữa nhóm:  

có thể sẽ không đi học chung với mọi người nữa.”  

“Cái gì?!”  

“Sao lại thế?” 

“Có ông ba vô tâm của cậu lại định đón cậu đi không?”  

nhóm đồng thanh hỏi tới tấp.  

Ải Ải cúi gằm mặt, không thể kìm nén cảm xúc nữa, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nền đất.  

Cậu  nghẹn ngào:  

“Không … Ba mất tăm lâu rồi. Là bà nội… Bà lớn tuổi, lại đang bệnh, không để bà vất vả nữa, về nhà làm ruộng.”  

Hồi ba, tôi đã cùng nhau giơ lon Coca lên, thề rằng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.  

em út gặp khó khăn, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn? 

Tùy chỉnh
Danh sách chương