Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta dẫn Vương Trung Thu đi .
Vương Trung Thu vừa nhìn thấy , liền mừng rỡ khôn xiết, đến nói năng cũng lắp ba lắp bắp.
“… thần, nếu có thể sống sót rời khỏi trò chơi , tiểu đệ có thể xin ngài một tấm ảnh kỷ niệm được không?”
Ta liền xách cổ áo lên: “Là cầu ngươi giúp đỡ, chứ không phải ngươi cầu xin ! Ngươi làm ơn ngươi tự trọng một chút được không hả?”
Vương Trung Thu kích động đến tột độ, đôi mắt sáng long lanh như chứa cả ngàn vì .
“ thần thần, tiểu đệ nguyện một lòng dốc sức, không chó ngựa!!”
Ta khẽ xoa trán, thở dài một tiếng: “…”
an ủi duy nhất là không hề tỏ vẻ khinh thường ta, ngược lại còn mỉm cười rất đẹp.
tưởng rằng có thể hỏi được từ họa mù.
ai ngờ, họa mù trong ngục tối lại xảy chuyện!
trúng độc!
Hôn mê bất tỉnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Ta lục đan dược của tỷ, lại không biết nên dùng viên nào, dùng thuốc bừa bãi sẽ rất nguy hiểm.
Vương Trung Thu cẩn thận quan sát họa mù một lượt…
trấn định nói: “Có thể chữa được.”
Thiếu niên khẽ mỉm cười, nụ cười trong trẻo như ban mai, ẩn chứa sự bình tĩnh và tự tin lạ thường: “Vương gia Hán Trung ta là một thế gia trâm anh về y dược.”
“Tỷ tỷ ta, Vương Nguyên Tiêu, đã lĩnh hội được ‘Hoa Đà chi thủ’, còn ta, Vương Trung Thu , khổ luyện ‘Dược Vương Thiên Kim ’, cũng có thể xưng là một tuyệt kỹ hiếm có đó. Đây mới chính là dị năng thực sự của tại hạ!”
đèn dầu lay động, vẫn không thể sánh bằng đôi mắt sáng ngời như của .
Giờ khắc , thiếu niên Vương Trung Thu, so với bất kỳ ai, giống một nhân vật chính hơn bao giờ hết!
phái người âm thầm tra nghi lễ tế tự của Đông Kính, dò xét xem có dấu hiệu bắt cóc trẻ con hay không, để phòng bị cái gọi là “hài cốt làm than”.
Vương Trung Thu thì dốc lòng giải độc cho tên họa mù đáng thương.
Còn ta, ta Vũ Hi khỏi cung, đến phủ đệ cũ của ông nội nàng ta, Vũ Uyên, để kiếm những manh mối còn sót lại.
…
Nàng sai gia nhân, ta sai tiểu nhân giấy, ròng rã từ khi trời lên cao, kiếm mãi đến khi hoàng hôn buông xuống.
Lúc bấy giờ mới được một quyển sách cũ kỹ——
《Hoa Hạ Dị Lục》!
Lại là 《Hoa Hạ Dị Lục》!
Chẳng không còn thư tịch nào ghi chép về chuyện của Hùng ma ma ?
Ta buồn bã lật giở từng trang sách, xem cảm thấy có đó không đúng.
Có vài câu chuyện trong quyển sách hẳn với những ta đã từng đọc trước đây!
Ví dụ như…
Bản chép hôm qua còn nhắc đến Đông Nhã, tôn xưng là Thượng khả kính.
Nay bản lại chép rằng Đông Nhã, thực chất là lão hồ ly gian trá, độc ác khôn lường.
Lão… hồ ly…
nào, “cáo hoang quỳ lạy” “lão vu kích phủ” đều ám chỉ một người?
nào, Đông Nhã vẫn còn sống?
Ta vội vã đến đoạn ghi chép về Hùng ma ma, quả nhiên nội dung đã đổi !
…
Hùng ma ma, tên thật không rõ.
Song, ta có một muội muội, danh tiếng lẫy lừng khắp chốn.
Muội muội tên là Hùng Niệm Chi, tài hoa thi phú hơn người, đọc một lần nhớ mãi, là nữ tể phụ danh tiếng lẫy lừng trăm năm về trước.
vị nữ tể phụ tài ba , ở tuổi ba mươi lăm, đang độ xuân xanh, bỗng dưng biệt vô âm tín!
Điểm mấu chốt nằm ở đây!
Hùng ma ma chưa từng một lần kiếm!
Chỉ mỗi đêm, lặng ngóng trăng, một nỗi ngóng trông kéo dài ba mươi năm ròng rã!
Kẻ hỏi cớ say mê trăng đến vậy, lại ngập ngừng không nói, vẻ kín như bưng, khó lòng dò đoán.
Về sau, Hùng ma ma hưởng hết tuổi trời mà qua đời, lời di ngôn cuối ẩn chứa bao : “Đừng quên người ! Hãy đưa người về nhà…Đưa bọn họ về nhà!!”
Sau khi chết, hồn phách Hùng ma ma không chịu siêu thoát.
Đêm đêm vất vưởng, mượn việc “tự vẫn” để thu hút sự chú ý của người dương thế!
Cuối , ta luôn giơ ngón tay gầy guộc, hướng về vầng trăng lạnh lẽo.
Lão quốc Đông Nhã mấy phen thi pháp, muốn trừ khử hồn ma kia, cuối vẫn không thể công!
[Trong cung trăng, có vật tồn tại?]
Vũ Uyên thở dài một tiếng, thốt câu hỏi .
Ta vội vã trở về hoàng cung, trên đi đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện.
Hùng ma ma không hận trăng, thậm chí có thể nói nhớ mong trăng.
có nghĩa là, sự mất tích của Hùng Niệm Chi, không phải do trăng gây .
Nàng không biến quỷ .
trăng, sẽ không biến người vật!
trăng, không phải là tà thần!
Vậy tại trăng vừa chiếu, người đang yên lành lại biến vật?
Trừ phi, những kẻ đó căn bản không phải là “người đang yên lành”! dĩ là vật!
Chính trăng, khiến hiện nguyên hình!
Tương phi, dĩ là do vật hóa !
Tôn Duẫn Hỉ, dĩ là do vật hóa !
Không biết còn bao nhiêu vật, lặng sống bên cạnh ta, đợi đến khi đói khát, tiện tay bắt một người đến ăn thịt.
nghĩ, thấy da đầu tê dại.