Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

6

Tôi không quay về căn hộ cũ mà thuê khách sạn ở tạm vài .

Ôn Mộ Đông giúp tôi xin nghỉ với cố vấn học tập.

Đến khi tôi dần thoát ra khỏi nỗi đau thất tình, đã là ba sau.

Tôi chặn hết liên lạc của Thẩm Từ.

Lúc xóa kết bạn, tôi vô tình lướt qua bức ảnh anh ta hôn Giang Tinh Bạch.

Thẩm Từ nâng niu Giang Tinh Bạch tay thể cô ấy là một bông hoa nhài trắng tinh khôi.

Còn ba tôi mất tích, anh ta thì vui vẻ tận hưởng tình yêu bên nữ thần của .

Tôi chợt nhớ lại lời anh ta nói trước cổng đồn cảnh sát.

Nếu anh ta thực sự kể hết chuyện mẹ tôi , chắn bà sẽ không chịu nổi.

Suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định về nhà, nói rõ chuyện với ba mẹ.

Tôi và Thẩm Từ là thanh mai trúc mã, lớn lên nhau.

Mẹ anh ta và mẹ tôi cũng là bạn thân suốt bao năm qua.

Thẩm Từ từng giúp tôi học tập, che chở tôi, đồng hành tôi thi đỗ vào đại học.

Ba mẹ tôi vẫn luôn biết ơn anh ta.

Nếu tôi không nói rõ chuyện, có lẽ họ vẫn mong tôi và Thẩm Từ sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.

Vừa sân bay, tôi đã thấy ba mẹ đứng ngoài cửa đón tôi với một tấm bảng trên tay.

Mũi tôi bỗng chốc cay xè.

Nhìn thấy mẹ, tôi không thể kiềm chế mà òa khóc ngay tại chỗ.

Ba mẹ tôi bị tôi dọa đến hoảng hốt, vội vã kéo tôi vào xe.

“Đường Đường, có chuyện gì vậy?”

“Ai bắt nạt con ngoài đó sao?”

“Nói ba mẹ biết, ba mẹ tìm người dạy dỗ hắn!”

Tôi thế kể lại bộ chuyện xảy ra đây.

Ba tôi đến mức đấm mạnh lên vô lăng.

“Mẹ kiếp! Cái thằng khốn nạn Thẩm Từ!”

“Chúng ta qua nhà họ ngay bây nói chuyện ra lẽ!”

Ba tôi đạp mạnh chân ga, hướng thẳng về nhà.

Tôi vội vàng giữ lại.

“Ba, đừng làm vậy.”

“Chia tay hòa bình, coi giữ lại chút thể diện con.”

Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, giọng dịu dàng.

“Đường Đường, con yên tâm, ba mẹ luôn đứng về phía con.”

“Từ , nhà họ Thẩm không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.”

Tôi ở nhà với ba mẹ vài , tâm trạng cũng dần ổn định hơn.

Ba mẹ của Thẩm Từ tin tôi về nhà, mấy lần muốn sang thăm nhưng đều bị ba mẹ tôi từ chối thẳng thừng.

“Mẹ, học kỳ này xong con không muốn học ở đây nữa.”

“Gửi con ra nước ngoài đi.”

Mẹ tôi xong, vui đến mức không khép miệng lại .

Trước đây, vì vấn đề thị lực của tôi, ba mẹ đã sớm tìm hiểu các trường đại học ở nước ngoài rồi.

Là tôi luôn muốn ở bên Thẩm Từ.

Vì thế dốc hết sức học hành.

Nhưng bây , chỉ cần nhìn thấy Thẩm Từ, tôi đã cảm thấy ghê tởm.

Tự nhiên cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh ta nữa.

Điều kiện nhà Thẩm Từ so với nhà tôi kém hơn rất nhiều.

Trước đây, giữ thể diện anh ta, tôi chưa từng nhắc đến chuyện du học.

Ba mẹ tôi nói vậy, liên hệ với các trung tâm giáo dục, tìm hiểu thủ tục du học.

Nửa tháng sau, tôi quay lại trường học.

Tôi và Thẩm Từ có rất nhiều bạn chung.

khoảng thời gian này, đương nhiên người cũng phát hiện ra nữ chính bên cạnh anh ta đã thay đổi.

Một vài người thân thiết đến hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không trả lời bất ai.

Chỉ là, tôi không ngờ vừa về trường đã chạm mặt Thẩm Từ và đám bạn ở căng tin.

Anh ta ngồi ở bàn, Giang Tinh Bạch tựa đầu lên vai anh ta.

Nam thanh nữ tú, nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi.

Bất ai nhìn vào cũng phải khen ngợi một câu: “Họ thật xứng đôi.”

Tôi giả vờ không thấy Thẩm Từ, mặt không cảm xúc qua.

Lúc lướt ngang qua nhau, tôi thấy anh ta khẽ “hừ” một tiếng.

Tôi tăng tốc, rời khỏi nơi khiến tôi buồn nôn này.

“Hứa Đường, bên này!”

Tôi quay đầu lại, thấy Ôn Mộ Đông đang vẫy tay với tôi.

Tôi khẽ nhếch môi, về phía anh ấy.

7

Cuối , Giang Tinh Bạch cũng biết chuyện xảy ra đêm hôm đó.

Tôi không quan tâm ai là người tiết lộ.

Nhưng khi bị cô ta chặn lại ngay trước cổng trường, suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Tay tôi lặng lẽ luồn vào túi áo, siết chặt điện thoại.

Tôi quét mắt xung quanh, thời điểm này cổng trường không có ai.

Phía sau Giang Tinh Bạch là một nhóm người, vây kín tôi ở giữa.

“Cô muốn làm gì?”

Gương mặt Giang Tinh Bạch đầy vẻ hung dữ, cô ta cau mày nhìn tôi.

“Là cô quyến rũ Thẩm Từ?”

“Anh ấy nói với tôi cô chỉ là em của anh ấy, nên tôi vẫn luôn không động đến cô.”

“Nhưng có người nói với tôi, cô đã tống anh ấy vào đồn cảnh sát?”

“Giữa đêm khuya còn quyến rũ anh trai , tôi nghĩ, tôi nên dạy dỗ cô thay anh ấy.”

Tôi không đáp lại Giang Tinh Bạch, chỉ nhìn quanh bốn phía.

Nhân lúc cô ta lơ là, tôi vung ba lô đập mạnh vào người cô ta.

Lợi dụng lúc đám người hỗn loạn, tôi nhanh chóng đẩy cô ta ra, chạy thẳng về phía cổng trường.

Nhưng bọn họ đông người, tôi vì quá căng thẳng mà vấp ngã mấy lần, cuối vẫn bị kéo vào con hẻm nhỏ.

Gương mặt Giang Tinh Bạch bị quai đeo ba lô cọ đỏ một vệt dài, ánh mắt cô ta đầy phẫn nộ.

Cô ta nâng cằm tôi lên bằng một ngón tay.

“Cô đúng là đồ tiện nhân!”

“Quyến rũ anh trai không thành, còn dám lấy ba lô ném vào chị dâu của ?”

Tôi gắng gượng đứng lên, vung tay tát mạnh vào mặt cô ta.

“Cô còn vô liêm sỉ hơn tôi!”

“Chả trách Thẩm Từ thích cô, hai người đúng là một giuộc, xứng đáng bị buộc với nhau cả đời!”

Giang Tinh Bạch nổi giận, nhưng vẫn cố giữ vẻ dịu dàng, ngoan hiền.

“Cô đoạn ghi âm này rồi ngoan ngoãn lại đi.”

Cô ta bấm vào điện thoại vài cái, giọng của Thẩm Từ vang lên từ loa ngoài.

“Hứa Đường à? Tôi ở bên cô, chẳng qua chỉ là luyện tập thôi.”

“Dù sao tôi cũng không biết kiểm soát lực tay, làm đau Giang Tinh Bạch thì không .”

“Em ? Cái gì mà em ?”

“Hồi cấp ba tôi chỉ tiện tay kéo cô ta một cái khi qua đường, thế mà cô ta đã xem tôi là anh hùng cứu thế rồi.”

“Con ấy mà, khóc hai là quên thôi.”

Tiếng ghi âm kết thúc.

Còn trái tim tôi, từng chút một, lạnh lẽo đến tê dại.

Giang Tinh Bạch nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.

“Thật ra tôi cũng muốn biết xem Thẩm Từ đối tốt với tôi hơn, với cô hơn.”

là chúng ta chơi một trò chơi nhé?”

“Anh ta bây có thể đối xử với cô vậy, thì sau này nếu không thích tôi nữa, cũng có thể làm thế với tôi.”

“Cô yên tâm, chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi, không khiến cô bị thương đâu.”

Tôi còn đang suy nghĩ xem Giang Tinh Bạch định làm gì, thì sau gáy bỗng đau nhói.

Rồi tôi mất đi ý thức.

Khi tôi tỉnh lại, tôi và Giang Tinh Bạch đều bị .

Đây là một tòa nhà bỏ hoang, phía sau tôi là khoảng trống hun hút.

Chỉ cần bất cẩn một chút, tôi có thể rơi và tan xương nát thịt.

Xung quanh không thấy ai khác.

Thấy tôi tỉnh lại, Giang Tinh Bạch mỉm cười.

“Hứa Đường, lát nữa Thẩm Từ sẽ đến đây.”

“Cô đoán xem, anh ta sẽ cứu ai?”

Cô ta điên rồi.

Tôi đương nhiên biết Thẩm Từ sẽ không cứu tôi, nhưng điều đó vẫn khiến lòng tôi đau đớn đến khó tin.

Nếu đó tôi không anh ta làm chuyện đó, liệu câu chuyện có đi theo hướng khác không?

Tôi nhích dần về phía , nhưng sợi thừng quá chặt.

Chỉ cần tôi cử động một chút, lại siết chặt hơn.

Thấy tôi cố gắng di chuyển, Giang Tinh Bạch cười khẩy.

“Đừng lo, chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi.”

“Sẽ không cô thực sự gặp chuyện đâu.”

Tôi không quan tâm đến lời của cô ta.

Vì tôi phải tự cứu lấy chính .

8

Dựa vào ai cũng không bằng tự dựa vào bản thân.

Mà đặt hy vọng vào một gã đàn ông sẵn sàng phản bội bất lúc nào, lại càng vô ích.

Chẳng bao lâu sau, bên dưới vang lên tiếng chân.

Tòa nhà bỏ hoang này không biết đã bị bỏ dở bao lâu.

Khi chân càng lúc càng , tôi thậm chí có thể cảm nhận nền xi măng dưới thân đang rung lên.

Phía sau tôi là thanh sắt và bê tông lởm chởm.

Nếu chẳng may ngã , chắn sẽ bị xuyên thẳng qua.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Từ thở hổn hển chạy lên.

Anh ta nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Giang Tinh Bạch.

Sau đó chạy đến bên cô ta, vội vàng cởi .

“Hu hu hu…”

Giang Tinh Bạch nhào vào lòng Thẩm Từ, òa khóc.

“Em tưởng anh không cần em nữa… Sao bây anh đến?”

“Tất cả là do cô em này của anh gây chuyện, em chỉ muốn giúp cô ấy, ai ngờ lại bị lũ người đó bắt đến đây.”

Thẩm Từ xót xa vuốt ve khuôn mặt cô ta.

rồi, đừng sợ.”

Nhưng khi thấy vết tát trên má Giang Tinh Bạch, sắc mặt anh ta trầm .

“Ai làm?”

Giang Tinh Bạch liếc mắt về phía tôi.

“Cô em này của anh nói em không biết xấu hổ. là do giận anh nên vậy.”

Thẩm Từ giận, nhanh chóng về phía tôi.

“Hứa Đường, trước đây sao anh không nhận ra em lại ghen tị đến mức này?”

“Giang Tinh Bạch là người mà anh trân trọng nhất, thế mà em dám ra tay với cô ấy?”

“Vốn dĩ anh định cởi cô ấy trước, sau đó sẽ quay lại giúp em.”

“Nhưng bây thì thôi vậy.”

em ở lại đây mà suy nghĩ lại chuyện đi.”

“Ai biết , có khi đây lại là trò hề em cố tình bày ra khiến anh mềm lòng thì sao?”

Nói xong, Thẩm Từ ôm Giang Tinh Bạch rời đi.

Giọng nói của bọn họ càng xa, đến khi xung quanh chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối.

Trời mỗi lúc một tối hơn.

Tôi biết khóc cũng không giải quyết vấn đề gì.

Không biết điện thoại của tôi đã bị Giang Tinh Bạch ném đi đâu.

Tôi cựa quậy, cố gắng dùng ma sát làm đứt sợi trên tay.

Tôi đã tốn rất nhiều thời gian, nhưng sợi thừng vẫn không có dấu hiệu nới lỏng.

Mệt đến mức thân đổ đầy mồ hôi.

Mặt và người là bụi bẩn, chắn trông rất thảm hại.

Tôi dừng lại một lúc, cố gắng quan sát xung quanh xem có thứ gì có thể giúp tôi cắt đứt sợi không.

Trời càng lúc càng tối, tầm nhìn của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nếu đến tối mà chưa thoát ra , tôi sẽ hoàn mất phương hướng.

Tôi hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, không nước mắt rơi .

May mắn thay, có vẻ ông trời vẫn chưa tuyệt đường tôi.

Cách tôi khoảng 3 mét có một mảnh vỡ nhỏ.

Tôi không đó có phải là một mảnh kính không, vì tôi không thể phân biệt rõ ràng.

Nhưng vào lúc này, nó là cơ hội duy nhất của tôi.

Tôi bò từng chút một, phải mất rất lâu có thể chạm vào nó với một tư thế kỳ quặc.

Vừa nhặt lên, tay tôi bị cắt rách.

Tôi bật cười.

Quả nhiên là kính vỡ.

Sợi thừng rất thô, tôi phải cắt rất lâu có thể làm nó đứt.

Đến khi hoàn cởi , trời đã tối đen.

Tôi dò dẫm đi ra ngoài, nhưng tòa nhà này quá tối, không thể nhìn thấy gì.

Điện thoại cũng không có bên người.

Tôi ngẩng đầu, chỉ có ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời.

Tôi không biết đây là đâu, cũng không ở lại tòa nhà này an hơn đi ra ngoài sẽ an hơn.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành cắn răng đi .

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện của vài người đàn ông.

Tôi trượt chân, ngã lăn bậc thang.

Đau đến mức muốn hét lên, nhưng vẫn cố gắng cắn chặt môi nhịn lại.

người kia bắt đầu vào tòa nhà, giọng nói của họ càng lúc càng .

Tôi dò dẫm lần theo cây cột phía sau, nấp vào góc khuất.

Khi bọn họ đến hơn, tôi gì họ nói.

“Không phải Giang Tinh Bạch bảo là có một người ở đây sao? Chúng ta chơi chán rồi đưa cô ta đi.”

“Thật giả đấy? Cô ta không định lừa tụi đấy chứ?”

“Tao là cậu hai của Giang Tinh Bạch, nhà nó còn nợ tao một đống tiền, nó không dám lừa tao đâu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương