Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chẳng hạn hồi nhỏ, tôi dùng nước mắt được ôm ấp.
Lớn , tôi dùng nước mắt có được trang sức.
Tiếng động cơ xe gầm rú xé toạc màn mưa, tôi ngước mắt nhìn , một Bugatti màu xanh đang phóng thẳng về phía tôi.
Tôi không nhúc nhích, Bugatti cũng chẳng có ý giảm tốc.
Tiếng phanh chói tai bất ngờ vang tai tôi.
Bugatti dừng lại cách người tôi chỉ mười centimet.
Cửa kính từ từ hạ , lộ ra khuôn đáng ghét khiến tôi nghiến răng: “Giang Đại tiểu thư?”
Hắn dừng lại một chút, rồi chợt nhớ ra: “À, xin lỗi, quên mất là cô là hàng giả.”
Đệch , tôi ngay là đồ chó Tạ Trường Ý này.
Ngoài hắn ra không ai lại đi phóng xe đua trị giá nửa tỷ trong khu biệt thự cả.
Hắn nhìn tôi qua cặp kính từ trên dưới: “Nhìn cô thật là thảm hại.”
Hừ.
Tôi lười ý đến hắn, quay người bỏ đi.
hắn lại xe, đi theo cạnh tôi: “Nghe nói bố ruột của cô nghèo đến nỗi không có lấy cổng nhà.”
Giọng điệu Tạ Trường Ý đầy ác ý: “Nể tình tình nghĩa bao năm nay của chúng ta, hay là bố cô đến nhà tôi làm người dọn dẹp nhé, tôi sẽ trả họ gấp mười lần lương bình thường.”
Rõ ràng là vũ nhục không hề che giấu.
tôi vẫn bình thản: “Được thôi.”
Tạ Trường Ý sững người, lại nói: “Cô cũng đến luôn.”
Tôi không do dự: “Được thôi.”
Tạ Trường Ý lại sững người, nghi ngờ nhìn tôi, một , không đến điều , khóe miệng lại nhếch : “Không.”
Ánh mắt hắn đầy khiêu khích: “Cô làm hoàng yến của tôi.”
Có vẻ hắn chắc chắn lòng tự trọng của tôi sẽ tổn thương.
tôi gần theo phản xạ kinh ngạc nói: “Còn có chuyện tốt thế này sao?”
Nụ của Tạ Trường Ý lập tức cứng đờ, , rồi lại nhoẻn miệng : “Sầm Nhất, cô cứ mạnh miệng đi.”
Hắn nhướn , khuôn vốn sắc sảo càng thêm sắc bén: “Mỗi tháng tôi cho cô một ngàn… không, năm trăm vạn.”
Hắn liếc nhìn tôi. thể đang nói: cô chỉ đáng giá có từng đó.
Còn trong tôi lại đang nổ tung: Trời ơi, không ngờ tôi lại đáng giá nhiều đến thế.
Tôi lập tức đồng ý không chút : “Được.”
Sợ rằng giây hắn sẽ hối hận.
Tạ Trường Ý nhìn trời, rồi lại nhìn tôi.
Nhìn tôi, rồi lại nhìn trời.
Lặp đi lặp lại vài lần.
Cuối cùng dò hỏi: “Hay là cô lại đi? Làm hoàng yến của tôi là rất đó đấy.”
Hắn thậm chí còn đểu một .
Tôi lắc , kiên quyết nói: “Không cần nữa, chúng ta mau ký hợp đồng đi.”
chứ.
Lương ngày mười sáu triệu, lương giờ bảy nghìn, theo nghĩa thì lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền bạc.
Tạ Trường Ý bắt có vẻ bối rối.
Trên đường đưa tôi về nhà, Tạ Trường Ý vẫn không ngừng lải nhải sỉ nhục tôi: “Cô không cần phải giả vờ nữa, cô vốn luôn kiêu căng ngạo mạn, cô làm hoàng yến của tôi chắc cô khó chịu lắm phải không?”
“Làm sao tôi lại không hiểu cô chứ!”
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã biến thành bạch tuộc mà tát anh ta liên hoàn cước tám tát rồi.
bây giờ.
Tôi ngoan ngoãn gật , cộng thêm đôi mắt đỏ vì khóc nãy, cắn môi im lặng.
Tạ Trường Ý lạnh: “Tôi mà.”
Anh ta tháo kính , nói đó, khi ánh mắt lướt qua đôi mắt đỏ của tôi thì đột nhiên dừng lại.
Anh ta , đáy mắt bỗng dưng hiện vẻ bối rối và khó chịu, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng sắc lẻm.
Một , anh ta đột nhiên tăng nhanh bước chân, bỏ lại tôi phía , giọng vọng lại từ xa: “Cho cô một ngàn vạn, được chưa!”
?
Đệch .
Sao trước đây tôi lại ghét Tạ Trường Ý nhỉ?
Tôi thật là không tốt xấu.
Tạ Trường Ý là một chàng trai tốt bao……
khi ký xong hợp đồng với tôi, Tạ Trường Ý còn cho người quê đón bố tôi.
Anh ta thậm chí còn dặn nhỏ: “Tìm một xe thoải mái một chút.”
Tôi nói không cần đâu, xe ba bánh là được rồi.
Không có xe nào có bốn bánh có thể sống sót mà đi vào được đó.
Tạ Trường Ý : “Sầm Nhất, cô ghét họ đến thế sao?”
Tôi: “?”
Có lẽ vì người mà kẻ thù của kẻ thù là bạn, Tạ Trường Ý cuối cùng quyết tự mình đi đón họ.
Tôi: “Ủng hộ.”
Rồi họ kẹt lại ở giữa đường.
Khi Tạ Trường Ý gọi điện cho tôi, anh ta nghiến răng: “Sao cô không nói sớm là đường xấu thế?”
Tôi không trả lời, chỉ bảo anh ta đợi thêm chút nữa, một lát sẽ có xe đi vào được.
Nửa tiếng anh ta lại gọi điện, qua giọng nói tôi có thể tưởng tượng được này khuôn anh ta đã biến dạng: “Cô nói là xe ba bánh chở lợn à?”
Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng lợn kêu cạnh qua điện thoại.
Haha, thật là sảng khoái.
Tạ Trường Ý về đến nhà đã là nửa đêm.
Bộ vest đắt tiền sang trọng trên người anh ta lấm lem bùn đất, cả người trông thật thảm hại.
Tôi đang ngủ mê thì anh ta đánh thức, óc còn chưa tỉnh táo, miệng đã bật trước: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Sắc Tạ Trường Ý lại với tốc độ mắt thường cũng trông thấy được.
Anh ta một tay kéo tôi dậy khỏi giường: “Dậy đi.”
khi liếc thấy bộ đồ ngủ lụa trên người tôi thì vội buông tay điện giật.
“Cô mặc thế này?!”
Tôi mù mờ: “Đồ ngủ mà.”
Anh ta , quay sang một : “Ai cho phép cô mặc đồ ngủ ở nhà tôi!”
“Đồi phong bại tục!”
Tôi cũng hơi bối rối: “Đại ca à, tôi bây giờ là hoàng yến của anh mà.”
“Tôi không mặc mới là đúng ấy.”
Tạ Trường Ý cứng đờ người.
Tôi vỗ vỗ vai Tạ Trường Ý: “Phiền anh vị lại vai trò của mình một chút.”
Một , Tạ Trường Ý mới cứng ngắc quay lại nhìn tôi.