Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những buổi tối gặp gỡ riêng Tuấn Kiệt trở nên thường xuyên . Không là quán cà phê ồn ào hay phòng gym đầy người nữa, tôi chọn những nhà hàng yên tĩnh, hoặc đơn giản là ngồi xe anh ta đỗ một góc khuất nào đó của phố sau giờ làm. Không gian riêng tư khiến sự gần gũi tăng nhanh chóng.
Anh ta kể tôi nghe nhiều . Về tuổi thơ không hạnh phúc, về những áp lực khổng lồ từ gia đình luôn kỳ vọng anh ta phải hoàn hảo. Về việc anh ta cảm chỉ là một công cụ để gia đình duy trì địa vị quyền lực. Lần đầu tiên tôi nghe anh ta nói về Hạ My.
– Cô ấy… là người vợ hoàn hảo trên giấy tờ. Môn đăng hộ đối. Giỏi giang. Xinh đẹp. giữa tôi… không có gì cả. Giống như hai người xa lạ sống chung một mái nhà vậy. Thậm chí tệ . Như hai tù nhân ngục.
Anh ta nói, giọng trầm buồn, nhìn ngoài cửa sổ xe. Tôi ngồi cạnh, lặng lẽ lắng nghe. Tôi kể anh ta nghe một phần sự thật về khứ của . Những ngày tháng chật vật, những lần bị người thân lừa dối, những vết thương lòng khiến tôi không bất cứ điều gì. Tôi xin phép Hạ My để “bộc lộ một phần con người thật”, cô ta đồng ý, miễn là nó giúp “mục tiêu” cởi mở .
nó hiệu quả thật. Sự đồng cảm nảy sinh. Anh ta tôi một người hiểu được nỗi cô đơn của anh ta, hiểu được giá phải trả vỏ bọc hoàn hảo. tôi, tôi anh ta một sự yếu mềm, một khao khát được giải thoát mà tôi cũng mang .
Sự thân mật về chất bắt đầu xuất hiện, rất nhẹ nhàng. Ngồi sát cạnh nhau xe, vai chạm vai. Anh ta đôi khi nắm lấy tôi khi nói về điều gì đó khiến anh ta xúc động. Một lần, anh ta đưa vuốt nhẹ mái tóc tôi, ánh dịu dàng mức tôi suýt quên mất tất cả chỉ là giả dối.
– bên em, anh mới được thở. Được là chính . Không cần phải diễn. Em là nơi trú ẩn của anh, Hương à.
Anh ta nói, giọng đầy chân . Hay tôi nghĩ đó là chân ? Trái tim tôi đập loạn xạ lồng ngực. Những lời nói đó, những cử chỉ đó… đánh thẳng “need” sâu thẳm nhất tôi: được thương thật lòng, được nhìn nhận giá trị bản thân, được là nơi trú ẩn ai đó.
Tôi nhận đang làm điều cấm kỵ. Tôi, kẻ chỉ nhận tiền để đóng vai kẻ thứ ba, lại đang thật sự rung động. anh ta. con người yếu đuối, khao khát tình cảm ẩn sâu bên vỏ bọc hoàn hảo đó. ngay cả khi biết anh ta có gia đình, biết đây là một trò chơi tàn nhẫn.
Cảm giác tội lỗi đau khổ len lỏi, giằng xé dữ dội. Mỗi lần nhìn anh ta, tôi lại hình ảnh Hạ My ánh lạnh lẽo. Tôi đang phản bội chính người thuê , quan trọng , tôi đang phản bội chính bản thân , tôi thề chỉ sống vì tiền không tình nữa.
– Em sao vậy? Trông em hơi lạ.
Anh ta hỏi, nhìn khuôn mặt đang giằng xé nội tâm của tôi.
– Em… không sao. Chỉ là hơi mệt thôi.
Tôi cố gắng mỉm cười, nụ cười chắc chắn rất gượng gạo.
– Đừng giấu anh. Có chuyện gì à? Em có nói anh mà. Em biết anh luôn đây vì em.
Anh ta đưa , nhẹ nhàng chạm má tôi. Cử chỉ đó, lời nói đó… gần như làm tôi sụp đổ.
“Dừng lại đi! Mày đang làm quái gì thế này?!” Lý trí gào thét. “Đây chỉ là diễn! Diễn thôi!”
trái tim lại đau nhói. Nó muốn những lời anh ta nói. Nó muốn ôm lấy sự yếu đuối của anh ta.
, điện thoại tôi rung . nhắn . Từ Hạ My.
– Tiến độ chậm . Cô cần đẩy nhanh .
Tôi nhìn nhắn, lồng n.g.ự.c thắt lại. Ánh của cô ta, giọng điệu lạnh lẽo của cô ta như hiện trước . Cô ta đang mất kiên nhẫn.
– Tôi cần cô làm một việc. Đêm nay.
nhắn tiếp theo khiến tôi run .
– Mời hắn căn hộ của cô. Tạo một tình huống… khó chối cãi. Tôi sẽ gửi cô kịch bản cụ .
Mời anh ta nhà? Tạo tình huống “khó chối cãi”? Điều đó có nghĩa là gì thì tôi hiểu rõ. Đẩy mọi thứ đỉnh điểm.
Tôi nhìn Tuấn Kiệt đang chờ đợi câu trả lời của tôi. Nhìn ánh dịu dàng anh ta dành tôi. lại nghĩ Hạ My, cầu tàn nhẫn sự kiểm soát đáng sợ.
– Em sao vậy? Ai nhắn làm em sợ à?
Anh ta hỏi, lo lắng.
– Không… không có gì. Chỉ là… chuyện công việc thôi.
Tôi lắp bắp, cố gắng che giấu sự hoảng loạn.
– Hương này… có phải em đang gặp khó khăn gì không? Em trông không được vui.
Tôi nhìn anh ta. Nghĩ về cầu của Hạ My. Nghĩ về số tiền thù lao kếch xù đang chờ đợi nếu tôi hoàn . Nghĩ về khứ mà tôi cố gắng thoát .
– Anh…
Tôi định nói rằng tôi không làm vậy. Rằng mọi chuyện đi xa . Rằng tôi không phải loại người đó.
tôi dừng lại. Nhìn anh ta, tôi sự yếu đuối. Sự hèn nhát tiềm ẩn dưới vẻ ngoài đạt. Một người đàn ông có vợ, vẫn ngọt ngào tôi, vẫn tìm kiếm nơi trú ẩn tôi. cô vợ của anh ta, lạnh lùng, thao túng, biến tôi công cụ.
Tôi đang giữa hai kẻ đó. Tôi không thoát . Hợp đồng, nỗi sợ Hạ My, áp lực tiền bạc… như những sợi xích trói chặt tôi.
Tôi hít một hơi run rẩy.
– Em… có chuyện muốn nói anh. ta… chỗ em được không?
Câu nói đó vừa thốt khỏi miệng, tôi muốn rút lại. Nó sai .
Tuấn Kiệt sáng . Vẻ lo lắng biến mất, thay đó là sự bất ngờ, … vui mừng? Anh ta mỉm cười.
– Được chứ. Anh rất vui được chỗ em.
Anh ta nói, nắm lấy tôi, siết chặt. Cảm giác bàn anh ta ấm áp, lòng tôi lại lạnh ngắt.
Tôi quyết định làm theo cầu của Hạ My. Tôi không lựa chọn nào khác. Tôi lún sâu . Chuẩn bị một “bước ngoặt” lớn. Một bước ngoặt có sẽ hủy hoại tất cả.
Lời nói của anh ta “Anh cần em” cứ văng vẳng đầu tôi, trái tim tan chảy lý trí lại gào thét về Hợp Đồng ánh lạnh lẽo của Hạ My.