Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đứng trong căn phòng trọ , nhìn quanh. Đây là nơi tôi sống, nơi che chở cái vỏ bọc chật vật của tôi. Tối nay, nó sẽ là sân khấu màn kịch do Hạ My sắp đặt. Tôi đã dọn dẹp kỹ lưỡng, không để lại bất cứ có thể làm lộ thân phận thật sự, hay bất cứ quá “đắt tiền” so với vẻ ngoài tôi thể hiện. Cảm căng thẳng như dây đàn.
Tôi bật một nhạc dịu nhẹ, thắp một ngọn nến thơm (cái nằm trong “kịch bản” của Hạ My), tạo ra một không khí ấm cúng, thân mật. quên lý do thật sự anh ta đến đây.
Tiếng cửa vang . tôi thắt lại. Đến rồi.
Hít một hơi thật sâu, tôi ra mở cửa. Tuấn Kiệt đứng đó, vẫn lịch lãm, nhưng mắt lại ẩn chứa sự mong chờ và hơi… hồi hộp?
– Chào em. Anh đến rồi đây.
– Anh vào .
Tôi mở rộng cửa, mỉm cười, một nụ cười được tập luyện kỹ lưỡng. Nhưng sâu bên trong, dạ dày tôi thắt lại từng cơn.
Anh ta bước vào. Anh ta nhìn quanh căn phòng, không quá lớn, trang trí đơn giản nhưng sạch sẽ và có “chất riêng” (tôi đã tạo ra điều đó).
– Chỗ của em ấm cúng thật. khác với… nơi anh quen thuộc.
Anh ta nói, giọng trầm ấm. “Nơi anh quen thuộc” – tôi anh ta ám chỉ cái lồng son lạnh lẽo của .
Chúng tôi ngồi xuống sofa . Khoảng gần gũi hẳn những lần trước. Mùi nến thơm, tiếng nhạc, sự riêng tư… tất cả làm tăng sự thân mật.
Anh ta nhìn tôi, mắt không còn cảnh nào của những ngày đầu. Chỉ còn sự dịu dàng, tìm kiếm.
– Em nói em có chuyện muốn nói với anh?
– À… vâng.
Tôi hơi cúi đầu, ngón tay đan chặt vào nhau. Giờ là lúc diễn. Hoặc không hẳn chỉ là diễn.
– Em… em muốn nói rằng… ở bên anh, em cảm thoải mái. khác.
Tôi nói, giọng dần, có ngượng ngùng (điều là thật).
Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm tôi , buộc tôi phải nhìn vào mắt anh ta.
– Anh cũng vậy. Thậm chí còn em nghĩ. Em không, những lúc ở bên em, anh mới là… con người. Không phải là cái máy kiếm tiền, không phải là người chồng hảo… chỉ là Tuấn Kiệt thôi.
Anh ta nói, mắt mãnh liệt.
– Em đã mang lại anh cảm mà anh tưởng chừng đã mất từ lâu rồi. Cảm được quan tâm thật lòng. Được thấu hiểu.
Anh ta khẽ cúi xuống. tôi đập điên cuồng. Anh ta định làm ?
Tôi kịch bản của Hạ My không sâu vào chi tiết , ta chỉ yêu cầu tạo ra “tình huống khó chối cãi”. Nhưng tôi cảm mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Anh ta ghé sát vào tai tôi, giọng thì thầm:
– Hương à… anh cần em. cần. Xin đừng rời xa anh.
Hơi thở nóng ấm của anh ta phả vào tai tôi. Lời nói đó… nó như một lời nguyền. Nó đánh vào điểm yếu nhất của tôi. Cái khao khát được “cần” đến cháy bỏng.
Tôi nhắm mắt lại. Giữa lý trí gào thét và trái đau đớn. Giữa vai diễn và cảm xúc thật. Ranh giới… đã toàn xóa nhòa.
Trong giây phút mơ hồ đó, tôi chợt nhớ đến một chi tiết Hạ My từng nhắc đến một bâng quơ, về sở thích sưu tập đồng hồ đắt đỏ của anh ta.
– Anh… em nghe nói anh thích sưu tập đồng hồ lắm?
Tôi chợt hỏi, câu nói như buột ra không theo kịch bản nào cả. Có lẽ là vô tình, hoặc có lẽ là một phần lý trí tôi bám víu, nhắc nhở bản thân anh ta vẫn là Tuấn Kiệt “ hảo”, vẫn có những thuộc về cái thế giới xa lạ kia.
Anh ta hơi khựng lại. mắt vẫn còn sự nồng nàn ban đầu, nhưng thoáng qua một … ngạc nhiên? Hoặc cảnh nhẹ?
– À… đúng vậy. Sao em ? Anh ít khi nói về chuyện đó.
– Em… chỉ vô tình đọc được đâu đó thôi. Mấy đắt tiền như vậy… em không hiểu lắm.
Tôi đáp, giữ giọng tự nhiên.
Anh ta nhìn tôi một lát, như dò xét. Rồi sự nồng nàn lại quay về.
– Không sao cả. Anh có thể em xem bộ sưu tập của anh. thú vị đấy. Em chỉ cần… ở bên anh thôi.
Anh ta nói, giọng trầm khàn, tay anh ta vuốt ve mái tóc tôi. Anh ta kéo tôi lại. Kéo tôi sâu vào cái bẫy .
“Đừng! Dừng lại!” Tôi gào trong đầu.
Và rồi…
TING! TING! TING!
Tiếng cửa vang đột , dồn dập. Như tiếng sét đánh ngang tai.
Tuấn Kiệt giật b.ắ.n . Anh ta lập tức buông tôi ra, quay phắt về phía cửa. Vẻ mặt anh ta từ nồng nàn chuyển sang… hoảng loạn tột độ.
– Ai đấy?!
Giọng anh ta lắp bắp, không còn bình tĩnh nào. Anh ta đứng dậy, về phía cửa, nhưng không dám mở.
Tiếng vẫn reo. Rồi ngưng bặt.
Sự im lặng đột còn đáng sợ cả tiếng .
Điện thoại Tuấn Kiệt đột sáng , rung bần bật trên bàn. Một cuộc gọi đến. Từ số lạ. Tôi nhìn thoáng qua. Màn hình điện thoại anh ta hướng về phía tôi.
Tuấn Kiệt vội vã lao tới, chụp lấy điện thoại. Nhưng đã muộn. Tôi đã nhìn tên người gọi.
HẠ MY.
Trái tôi như ngừng đập. ta? Ngay lúc ? ta hết. ta dàn dựng tất cả. Tiếng cửa vừa rồi… có lẽ cũng là một phần trong kế hoạch của ta.
Tuấn Kiệt nhìn tên Hạ My, mặt anh ta trắng bệch. Anh ta lập tức nhấn nút tắt máy, rồi tắt nguồn điện thoại. Hành động nhanh đến mức vô thức.
– Ai vậy anh?
Tôi hỏi, giọng run run. Không cần diễn nữa. Sự hoảng loạn trong tôi là thật.
Anh ta quay lại nhìn tôi. mắt đầy sợ hãi, không còn dịu dàng nào.
– Không… không có . Số lạ thôi.
Anh ta nói dối. Nói dối một vụng về.
– Nhưng đó là…
– Đủ rồi!
Anh ta gắt , giọng đột trở nên lạnh lùng và đáng sợ.
– Anh phải ngay bây giờ.
Anh ta không nói thêm, vội vã về phía cửa, gần như chạy.
– Anh Tuấn Kiệt!
Tôi gọi với theo.
Anh ta dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn tôi. mắt đó… không phải của người đàn ông vừa nói “anh cần em” đây vài phút. Đó là mắt của một kẻ sợ hãi vạch trần, một kẻ sẵn sàng bỏ lại tất cả để bảo vệ cái vỏ bọc của .
– Em… đừng liên lạc với anh trong vài ngày tới. Anh… sẽ gọi lại em sau.
Anh ta nói, giọng vội vã, như trốn tránh.
Rồi anh ta mở cửa, lao ra ngoài, đóng sầm cửa lại phía sau.
Tiếng động vang vọng trong căn phòng , giờ đây trống rỗng và lạnh lẽo một đáng sợ.
Tôi đứng đó, như bức tượng đá, không thể nhúc nhích. Tiếng cửa đột . Tên Hạ My trên màn hình điện thoại anh ta. Vẻ mặt hoảng loạn, sự vội vã bỏ của anh ta.
Tất cả… là sự thật. Anh ta hèn nhát. Anh ta sợ Hạ My. Anh ta sợ phát hiện. Anh ta sợ mất cái vỏ bọc hảo kia bất cứ khác. Bao gồm cả tôi. Bao gồm cả những lời đường mật anh ta vừa nói.
Tôi cảm ghê tởm. Ghê tởm chính vì đã tin vào anh ta dù chỉ một giây. Ghê tởm anh ta vì sự hèn nhát và giả dối đó. Ghê tởm Hạ My vì đã biến tôi thành công cụ màn kịch tàn nhẫn .
Trái tôi quặn thắt lại, không phải vì tình yêu từ chối, mà vì cảm sỉ nhục và lợi dụng đến tận cùng.
Tôi đã thành “nhiệm vụ” của Hạ My. Tôi đã đẩy mọi đỉnh điểm. Nhưng cái giá phải trả… không phải là tiền bạc.
Cánh cửa khép lại, tôi đứng một trong căn phòng lạnh lẽo, trái quặn thắt. Tôi đã thành ‘nhiệm vụ’, nhưng cảm mất mát còn lớn số tiền trong hợp đồng.