Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Căn phòng trọ vẫn còn thoang thoảng mùi nến thơm từ đêm qua, nhưng không khí lạnh lẽo bao trùm lấy tất . Tôi ngồi co ro trên sofa, chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng sầm lại. Vẫn còn văng vẳng tiếng bước chân vội vã của anh ta, tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c và tiếng chuông cửa ma ám kia.

Hoảng loạn. Đó là thứ tôi thấy trong mắt Tuấn Kiệt. Không tình yêu, không sự cần thiết, chỉ là sự hoảng loạn của một kẻ sợ bị vạch trần. Hèn nhát. Đến mức đáng khinh.

Và tôi… tôi tin? Tin vào lời đường mật, ánh mắt dịu dàng. Tin rằng là “nơi trú ẩn” của anh ta. Ngốc nghếch đến sao?

Cảm tê dại lan ra khắp cơ thể. Trái tim không đau theo kiểu tình yêu tan vỡ, mà đau theo kiểu bị chà đạp, bị sỉ nhục. Tôi chỉ là một con rối, một công cụ để Hạ My chơi ván bài của cô ta. Và tôi quá nhập vai, lỡ đưa trái tim vào cuộc diễn.

Điện trên bàn rung lên. Tôi giật . Màn hình hiện tên… Hạ My.

Cảm sợ hãi dâng lên, lấn át nỗi đau. Cô ta biết. Cô ta biết tất . Chắc chắn . Tiếng chuông cửa đêm qua… lẽ cũng là do cô ta sắp đặt. Một lời nhắc nhở. Một cách để đẩy nhanh “tiến độ”.

Tôi lưỡng lự. Không muốn . Không muốn đối diện. Nhưng tôi biết không quyền lựa chọn. Cô ta là chủ. Tôi là quân cờ.

Hít một hơi run rẩy, tôi trượt nút .

– Alo?

tôi khàn đặc.

– Chào cô Hương.

Hạ My vang lên. Bình thản. Lạnh lẽo. không xảy ra.

– Cô… cô biết hết sao?

Tôi hỏi thẳng, không kiềm chế .

– Tôi biết cần biết.

Cô ta đáp, đều đều.

– Cô tốt đấy. Rất nhập tâm.

“Nhập tâm”? Cô ta đang chế giễu tôi sao? Cô ta biết tôi rung động sao?

– Tôi… tôi chỉ theo yêu cầu.

– Tốt. Nhưng , chỉ theo yêu cầu thôi. Đừng đi quá giới hạn.

cô ta đột nhiên trầm xuống, mang theo một sự cảnh báo rõ ràng.

– Đi quá giới hạn… sẽ trả giá đắt đấy. Không chỉ cô.

Không chỉ tôi? Cô ta đang ám chỉ Tuấn Kiệt sao? Hay điều khác?

– Cái giá của sự bội… luôn rất cao.

Hạ My nói tiếp, một câu bâng quơ nhưng khiến tôi rùng . bội? Ai bội ai? Tuấn Kiệt bội cô ta? Tôi bội anh ta (dù là theo chỉ đạo)? Hay còn một tầng nghĩa nào khác? Tôi không rõ cô ta đang nói ai, nhưng câu nói đó ghim vào tâm trí tôi. *Hạ My nói một câu bâng quơ ‘cái giá của sự bội’, không rõ đang nói ai.* Đây chính là lời cảnh báo.

– Tôi… tôi hiểu .

Tôi đáp, yếu ớt.

– Tốt. Sẽ bước tiếp theo. Cô chờ hướng dẫn.

Hạ My nói, cúp máy. Gọn lỏn, không một lời tạm biệt.

Tôi buông điện xuống, tay vẫn run run. Cô ta đáng sợ. Cô ta không giận dữ, không trách móc, chỉ bình thản thông báo rằng cô ta biết và nhắc nhở “ranh giới”. Cô ta tôi cảm thấy trần trụi, mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc của tôi đều nằm dưới sự sát của cô ta.

Tôi nằm vật ra sofa, cảm bị kiểm soát hoàn toàn đè nặng lên lồng ngực. Tôi là một con rối. Tôi đang bị giật dây. Và tôi không thể .

Vài giờ sau, điện lại rung lên. Lần này là Tuấn Kiệt. Tên anh ta hiện lên, mang theo một cảm phức tạp: đau lòng, ghê tởm, và chút tò mò xem anh ta sẽ nói .

Một tin :

– Hương à, em ổn không? Anh xin lỗi vì tối qua. một số đột xuất. Anh đi ngay.

đột xuất.” Cái cớ quen thuộc đến nực cười. đột xuất là vợ anh gọi điện ư? đột xuất là anh sợ bị phát hiện ư?

Tôi dòng tin . Muốn gõ lại lời cay nghiệt nhất. Muốn vạch trần sự hèn nhát của anh ta. Nhưng tôi không . Hạ My vừa cảnh báo. Và trọng hơn, tôi không muốn anh ta thấy tôi bị tổn thương đến mức nào.

Tôi gõ một tin ngắn gọn, không cảm xúc:

– Tôi ổn.

Tin đi.

Một lát sau, tin khác đến:

– Anh biết em giận anh. Anh xin lỗi. Em anh nói với em không?

Giận? Tôi không giận. Tôi thất vọng. Tôi khinh miệt.

– Không để nói . Mọi … chỉ là hiểu lầm thôi.

Tôi đáp lại. Cố gắng tạo khoảng cách. Đẩy anh ta ra xa.

– Hiểu lầm? Không. Anh… anh không nghĩ . Anh biết cảm của anh dành em là .

Anh ta lại, vẻ sốt sắng. sao? Người đàn ông vừa bỏ chạy ma đuổi kia nói ư?

– Là hay là giả, giờ cũng không trọng nữa.

Tôi trả lời.

trọng chứ! Rất trọng! Em anh gặp em không? Anh muốn giải thích.

Lời đề nghị gặp mặt trực tiếp. Tôi cười khẩy. Giải thích? Giải thích tại sao anh ta bỏ chạy khi vợ gọi điện? Giải thích tại sao anh ta sợ hãi đến mức đó?

– Không cần thiết. Tôi bận .

Tôi từ chối một cách dứt khoát. Tôi không muốn gặp lại anh ta. Không muốn thấy khuôn mặt đó, không muốn lời giả dối đó thêm một lần nào nữa. Vừa vì sợ Hạ My, vừa vì sợ chính cảm xúc của , sợ sự đau đớn sẽ ập đến khi đối diện với anh ta.

Điện lại rung lên. Anh ta gọi. Tôi màn hình, cái tên “Tuấn Kiệt” nhấp nháy, nhưng tôi không bắt máy. Để nó reo. Reo mãi đến khi tự động tắt.

tin đến:

– Em sao Hương? Tại sao không máy? Em đang tránh mặt anh à?

Đúng . Tôi đang tránh mặt.

– Anh đang tôi khó xử đấy. Đừng liên lạc nữa.

Tôi gõ. Tàn nhẫn. Nhưng cần thiết.

Sự im lặng kéo dài một lúc. Tôi nghĩ anh ta sẽ từ bỏ. Nhưng … điện lại rung lên.

– Xin em đấy. Đừng . Anh… anh em.

em? Anh ta cảm “nơi trú ẩn” ư? cảm thoát khỏi vỏ bọc ư? Hay chính tôi? Tôi không biết. Và tôi cũng không muốn biết nữa.

Tôi tắt chuông điện , ném nó sang một bên. Ngồi dậy, đi đến ngăn tủ, lấy xấp hợp đồng Hạ My đưa ra. Từng tờ giấy lạnh lẽo. Từng điều khoản ràng buộc. Điều khoản việc không đơn phương chấm dứt. Điều khoản khoản phạt khổng lồ.

Bàn tay tôi siết chặt tờ hợp đồng nhàu nát. Số tiền ban đầu giờ đây một lời nguyền. Nó không cứu cánh. Nó là sợi dây thòng lọng.

Tôi điện reo tên anh ta, không dám bắt máy. Bàn tay siết chặt tờ hợp đồng nhàu nát, cảm thấy một con rối đang bị giật dây.

Tùy chỉnh
Danh sách chương