Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn theo bóng lưng Tuấn Kiệt khuất dạng, cái cảm giác nhục nhã, bẽ bàng, và tức giận dâng lên cuồn cuộn. Tôi đứng đó, giữa con hẻm nhỏ, như một bị bỏ lại, bẩn thỉu và vô . Nước mắt không rơi, chỉ có trái tim đông cứng lại. Đêm qua, tôi đã hoàn thành ‘nhiệm vụ’ của Hạ My. Thậm chí còn vượt mức mong đợi. Anh ta đã hoảng loạn, đã bỏ chạy, đã cho người quen thấy cảnh đó. Chắc chắn Hạ My hài lòng lắm. Còn tôi? Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và ghê tởm chính mình.
Tôi cần chuyện này. Ngay lập tức. bạc, hợp đồng, cả… tôi không quan tâm nữa. Tôi không tiếp tục cái trò hề này.
Tôi gọi cho Hạ My. Số của cô ta tôi đã lưu lại.
– Alo?
Giọng tôi khàn đặc.
– Chào cô. Có chuyện gì không?
Vẫn là giọng điệu lùng đó. Như không có chuyện gì vừa xảy ra.
– Tôi gặp cô. Ngay bây giờ.
Tôi nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
– Có việc gì gấp sao? Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi à?
Giọng cô ta thoáng chút… hứng thú? Hay chế giễu? Tôi không phân biệt được.
– Tôi nói về hợp đồng.
– Được. Chiều nay đi. Tôi gửi địa chỉ.
Cô ta đồng ý nhanh chóng. Như đã chờ đợi cuộc gọi này.
Địa điểm Hạ My chọn là một phòng trà riêng tư, sang trọng bậc nhất. Lần nào gặp cô ta cũng ở những nơi mà tôi cảm thấy mình không thuộc về.
Tôi đến đó, cô ta đã ngồi sẵn ở quen thuộc. Vẫn trang phục thanh lịch, khí chất lẽo. không có , chỉ có một tập tài liệu mỏng và tách trà nghi ngút khói.
Tôi ngồi xuống đối diện. Không khí căng thẳng như dây đàn.
– Cô nói gì về hợp đồng?
Hạ My mở lời , ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi.
– Tôi .
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Hạ My không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô ta chỉ nhếch khóe môi.
– ? Giờ này sao?
– Phải. Tôi không tiếp tục nữa. Tôi… tôi không làm được.
Tôi nói, giọng hơi run.
– Không làm được? Cô đã làm rất tốt đấy chứ. Đêm qua… tôi nhận được rồi. Vẻ mặt anh ta lúc đó… thật đáng xem.
Cô ta nói, giọng bình thản như nhận xét về một vở kịch. Lời nói đó khiến tôi rùng mình. Cô ta thật. hết.
– Dù sao thì… tôi dừng lại. Tôi sẵn sàng trả lại một phần đặt cọc. Thậm chí cả số tôi đã dùng. Chỉ cần… chỉ cần hủy hợp đồng.
Tôi đề nghị, cảm thấy mình cầu xin.
Hạ My nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt như soi thấu tâm can tôi.
– Trả lại ? Cô nghĩ đơn giản vậy sao?
Cô ta đưa tay ra, lật tập tài liệu mỏng . Đó là bản sao hợp đồng.
– Điều khoản 7, mục C. Nếu bên B (tức là cô) đơn phương hợp đồng khi chưa hoàn thành nhiệm vụ, phải bồi thường cho bên A (tức là tôi) mười lần tổng giá trị hợp đồng. Chưa kể những điều khoản liên quan đến việc tiết lộ thông .
Cô ta nói, giọng không chút cảm xúc.
– Mười lần…?
Tôi sững sờ. Số đó… đủ để tôi phá sản đến chết.
– Cô ký rồi mà? Hay cô không đọc kỹ?
– Nhưng… nhưng tôi đã làm được nhiều việc rồi! Anh ta đã… đã sa ngã rồi còn gì!
Tôi cố gắng tranh luận.
– Sa ngã? Chỉ thế thôi sao? Mục tiêu của tôi không chỉ là “sa ngã”. Hợp đồng vẫn chưa hoàn thành.
Hạ My dựa lưng vào ghế, bắt nói về lý do thật sự. Giọng cô ta vẫn bình thản, nhưng những lời cô ta nói ra lại lẽo đến thấu xương.
– Cô nghĩ tôi làm vậy chỉ vì nghi ngờ chồng ngoại tình vớ vẩn sao?
Cô ta cười khẩy, nụ cười không hề chạm đến mắt.
– Hắn ta… đã lừa dối tôi một cách nhẫn. Không phải một lần. Rất nhiều lần. Suốt những năm qua. Sau lưng tôi, hắn cấu kết tình cũ, chuyển nhượng tài sản, tạo ra những vỏ bọc hoàn hảo chỉ để che đậy.
Cô ta nói, ánh mắt bỗng trở nên sắc như băng.
– Cuộc hôn nhân này… chỉ là một cái lồng vàng mục ruỗng. Tôi cần . không chối cãi để vạch trần bộ mặt thật của hắn ta tòa, dư luận, và quan trọng nhất… mặt gia đình hắn. Để hắn mất cả. Danh tiếng, bạc, mọi hắn coi trọng.
Lời cô ta nói khiến tôi bàng hoàng. Thì ra, đó không chỉ là một trò thử lòng. Đó là một cuộc chiến tranh giành quyền lực và tài sản, được che đậy dưới màn kịch “thử lòng chồng”.
– Anh ta… không hoàn hảo như cô thấy báo chí đâu. Cái vẻ lịch lãm, chung thủy đó… chỉ là hắn dùng để lừa cả thiên hạ. Và lừa cả cô.
Cô ta nhìn thẳng vào tôi, giọng nói đầy ẩn ý. *Hạ My tiết lộ rằng cô ta đã về một số ‘cuộc gặp gỡ’ của Tuấn Kiệt , cho thấy anh ta không chung thủy.* rồi. Không chỉ tôi. Anh ta đã làm vậy người . Tôi không phải người tiên.
Tôi cảm thấy như bị dội một gáo nước đá. Không phải vì Hạ My nhẫn, mà vì sự thật về Tuấn Kiệt. Anh ta không chỉ hèn nhát. Anh ta là kẻ lừa dối, quen thói phản bội. Hắn ta đã lừa tôi, làm tôi vào sự yếu đuối của hắn ta, làm tôi rung động… cả đều là một phần cái thói quen lừa dối đó?
Hạ My thấy vẻ mặt của tôi, cô ta khẽ mỉm cười.
– Cô ngạc nhiên lắm sao? Cô tưởng hắn ta thật sự yêu cô? Tưởng cô là người duy nhất hắn tìm kiếm sự giải thoát?
Cô ta lấy từ tập tài liệu ra một . Một tấm ảnh.
– Nhìn đi. là tiên tôi có được. Cách một năm.
Tôi nhìn tấm ảnh. Là Tuấn Kiệt. ở một khách sạn sang trọng. Cùng một người phụ nữ . Không phải Hạ My. Họ ôm nhau. Rất thân mật. Người phụ nữ đó… không phải tôi.
Cảm giác bị lừa dối, bị phản bội dâng lên tột độ. Không phải chỉ Hạ My, cả Tuấn Kiệt nữa. Hắn ta đã làm vậy người . Và khi gặp tôi, hắn ta lại diễn cái màn “cô đơn, cần nơi trú ẩn”. Hắn ta đã lừa tôi, lợi sự đồng cảm và cảm xúc của tôi để đạt được điều gì đó (mà tôi vẫn chưa rõ hoàn toàn).
– Cô thấy chưa? Hắn ta là loại người như vậy đấy. Cô không phải người tiên. Và chắc chắn không phải người cuối cùng nếu tôi không hắn ta.
Hạ My nói, giọng như băng.
– Cô… cô tôi đã rung động?
Tôi hỏi, giọng run rẩy. Cái đau đớn bị vạch trần cảm xúc thật của mình kẻ thao túng.
Hạ My nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ sự tính toán.
– nhiên. Đó là một phần kế hoạch. Cảm xúc thật của cô khiến màn kịch trở nên chân thực hơn. khiến hắn ta cô hơn. Cảm ơn sự… nhập vai quá mức cần thiết của cô.
“Cảm ơn sự nhập vai quá mức cần thiết của cô.” Câu nói đó như một lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim tôi. Cô ta hết. Cô ta lợi cả cảm xúc thật của tôi. Biến nỗi đau của tôi thành công cụ cho màn trả thù của cô ta. Sự nhẫn của người phụ nữ này vượt xa những gì tôi tưởng tượng.
Số hợp đồng… giờ bẩn thỉu và nặng nề hơn bao giờ hết. là cái giá tôi bán rẻ bản thân, bán rẻ cảm xúc, và bị chà đạp không thương tiếc.
– Nhiệm vụ cuối cùng.
Hạ My nói, giọng đột ngột trở nên nghiêm túc.
– Tôi cần pháp lý. Hình ảnh, âm thanh… về việc hắn ta qua đêm cô. Rõ ràng, chi tiết.
Cô ta lấy ra một phong bì , đẩy về phía tôi.
– này có thiết bị nghe lén, camera siêu nhỏ, và hướng dẫn chi tiết cách sử , cách dàn xếp địa điểm, thời gian. là đòn quyết định. Cô cần làm một cách hoàn hảo. Hậu quả… rất lớn.
Tôi nhìn phong bì , nhìn ánh mắt lùng và đầy quyết tâm của Hạ My. Tôi cảm thấy mình đứng bên miệng vực sâu. Làm việc này? Quay phim cảnh thân mật (dù có chỉ là dàn dựng) Tuấn Kiệt để Hạ My dùng làm ? Sử thiết bị nghe lén, camera ẩn? Điều đó vượt xa vai trò “người ba” ban . Đó là trở thành gián điệp, là đồng phạm một màn vạch trần nhẫn.
– Nếu tôi không làm…?
Tôi hỏi, giọng yếu ớt. Dù câu trả lời.
– Cô đã đọc điều khoản phạt rồi mà? Tôi không ngại đưa cô ra tòa đâu. tôi có đủ để cô không ngóc lên được. Hơn nữa… cô nghĩ sau cả những gì đã xảy ra, hắn ta để yên cho cô sao? Hắn ta cũng không cô đi nói lung tung đâu nhỉ?
Hạ My khẽ cười, một nụ cười đầy đe dọa. Đúng vậy. Nếu tôi không làm theo Hạ My, Tuấn Kiệt cũng không tha cho tôi. Tôi đã quá nhiều, đã là mối nguy hiểm cho vỏ bọc của hắn ta. Tôi bị kẹt giữa hai người họ.
Tôi nhìn phong bì , rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn ồn ào, hối hả. Còn tôi, tôi cảm thấy mình như rơi xuống một hố đen.
Thoát ra? Không . ? Không . Phản kháng? Càng không .
Tôi lún quá sâu rồi.
Tôi nhìn Hạ My, nhìn ánh mắt lẽo và sự nhẫn của cô ta. Rồi nghĩ về Tuấn Kiệt, sự hèn nhát và giả dối của anh ta. Cả hai người họ… họ giống nhau đến đáng sợ. Họ đều là những kẻ thao túng, sẵn sàng lợi người để đạt mục đích của mình.
Và tôi… tôi chỉ là một quân cờ. Một công cụ. Một kẻ ba theo hợp đồng. Bị lợi , bị chà đạp, và giờ , bị ép buộc phải tham gia vào đòn kết liễu khốc nhất.
Tôi nhận ra mình đã mất cả. Niềm vào Tuấn Kiệt? Đã tan vỡ. Niềm vào chính bản thân mình? Đã bị Hạ My dẫm đạp không thương tiếc. Tình yêu (dù là ảo tưởng)? Đã biến thành sự ghê tởm và đau đớn.
All Is Lost.
Tôi đưa tay ra, run run cầm lấy phong bì Hạ My đặt . Nặng trĩu như chì. là nhiệm vụ cuối cùng. là cái giá phải trả.
Tôi rời đi óc quay cuồng bởi những gì Hạ My vừa nói. Tôi là kẻ ba, nhưng có vẻ tôi không phải là người tiên, và trò chơi này còn khốc hơn tôi tưởng.