Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tuấn Kiệt liên tục tìm cách liên lạc với tôi cái đêm đó. Tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, email… Chúng tới dồn dập, mang theo sự sốt sắng, lo lắng và cả một tuyệt vọng. Anh ta không còn giữ cái vẻ điềm đạm, lịch lãm thường ngày . Thay vào đó là sự bám víu, nài nỉ.
“Hương à, xin em đấy. máy đi . Anh em giận anh. anh muốn giải thích.”
“Đừng tránh mặt anh. Anh… anh không thể thiếu em.”
“Cho anh gặp em một thôi. Anh cần nói với em trực tiếp.”
Tôi nhìn những dòng tin nhắn, đọc sự tuyệt vọng của anh ta. Lòng tôi trống rỗng. Cái đêm đó, cảnh anh ta hoảng loạn bỏ chạy khi Hạ My gọi điện đã xé toạc mọi ảo tưởng còn sót lại. Sự nhát của anh ta, sự giả dối của anh ta… tất cả hiện rõ như ban ngày. Bây giờ anh ta lại muốn giải thích? Muốn “giải thích” tại sao anh ta vợ mất tôi ư?
Tôi không trả lời. Tôi chỉ im lặng, nhìn sự sốt sắng của anh ta qua màn hình điện thoại, nó thật nực cười và đáng ghê tởm.
anh ta không bỏ cuộc. Cuối , anh ta tìm đến tận khu trọ . , anh ta không đứng ngoài cổng , đợi tôi ở hẻm nhỏ dẫn vào. Anh ta trông không còn chỉnh tề như trước, tóc hơi rối, cà vạt hơi lệch. Đôi mắt có quầng thâm rõ rệt.
– Hương!
Anh ta gọi tên tôi khi tôi vừa rẽ vào hẻm. Giọng anh ta thật thảm hại.
Tôi dừng lại. Đứng đối diện anh ta, cảm như nhìn một người xa lạ.
– Anh tìm tôi làm gì?
Giọng tôi lạnh như băng.
– Em chịu nói với anh rồi sao? Cảm ơn trời…
Anh ta định bước lại gần, tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách.
– Có gì thì nói đi. Tôi không có nhiều thời gian.
Anh ta nhìn vẻ lạnh lùng của tôi, ánh mắt thêm phần tuyệt vọng.
– Anh em giận anh vì đêm đó. Anh xin lỗi. Anh không cố ý làm em tổn thương. Là tại anh… anh có những ràng buộc anh chưa thể thoát ra được.
– Ràng buộc? Ý anh là vợ anh đấy à?
Tôi cười khẩy, đầy mỉa mai.
– Đừng nói vậy Hương… Mối quan hệ của anh với Hạ My… nó rất phức tạp. Không như em nghĩ đâu.
– Phức tạp hay không, tôi không quan tâm. Tôi chỉ anh nhát thôi, anh Tuấn Kiệt.
Lời nói của tôi như một nhát d.a.o cứa vào anh ta. Mặt anh ta tái mét.
– Anh… anh không nhát! Anh chỉ là… cần thời gian thôi. Anh giải quyết mọi ! Anh hứa!
Anh ta nắm lấy tôi, siết chặt. , tôi không né tránh. Cứ để anh ta nắm. Cảm anh ta run rẩy, nóng ẩm bởi mồ hôi lạnh.
– Anh… anh ly hôn. Thật lòng đấy! Anh ly hôn Hạ My và đến với em! Chỉ cần em tin anh. Em ở bên anh.
Ly hôn? Lời hứa còn giả tạo cả trước. Anh ta tuyệt vọng thật rồi. Tuyệt vọng đến mức phải vẽ ra một tương lai không thể xảy ra chỉ để giữ chân tôi.
– Anh nói vậy để làm gì? Để tôi tiếp tục làm nơi trú ẩn cho anh mỗi khi anh chán cái vỏ bọc hoàn hảo của mình sao?
– Không! Không phải vậy! Anh… anh yêu em thật lòng, Hương à! Anh yêu em!
Anh ta nói, giọng khàn đặc, mắt long lanh nhìn tôi. Yêu tôi? khi bỏ chạy thục mạng đêm qua? khi để lộ bản chất nhát và giả dối?
Tôi nhìn vào mắt anh ta. Cố gắng tìm một chân thành. tất cả tôi chỉ là sự bám víu của một kẻ hãi, một kẻ muốn giữ lại thứ duy nhất mang lại cho hắn cảm tự do tạm bợ.
Cảm ghê tởm trỗi dậy, lấn át cả sự thương hại.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung . Tin nhắn. Từ Hạ My.
– 10 phút . Chuẩn bị.
Gọn lỏn. Như một mệnh lệnh. Đó là tín hiệu. “Đòn quyết định”.
Tôi hít một hơi sâu. Đã đến lúc rồi. Tôi không thể lùi bước. Hợp đồng. Khoản tiền phạt. Sự đe dọa của Hạ My. Và cả… cái cảm không còn gì để mất khi nhận ra sự thật Tuấn Kiệt.
Tôi nhìn Tuấn Kiệt chờ đợi câu trả lời của tôi.
– Anh…
Tôi ngập ngừng. Diễn xuất. cuối .
– Anh còn yêu tôi không?
Tôi hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Mắt anh ta sáng .
– Yêu! Yêu lắm! Anh yêu em, Hương à!
– Vậy… anh chứng minh đi.
Tôi nói, hơi cúi đầu, giọng giả vờ yếu ớt.
– Chứng minh sao? Bằng cách nào? Em muốn anh làm gì?
Anh ta sốt sắng hỏi.
– Đến chỗ tôi đi. Tối nay.
Tôi nói, giọng gần như thì thầm.
Vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi. Sự sốt sắng ban đầu biến mất, thay vào đó là một ngập ngừng, một … cảnh ? nhanh chóng, khao khát lấn át.
– Được! Được chứ! Anh đến!
Anh ta nói, nắm chặt lấy tôi.
– … đừng nói cho ai nhé.
Anh ta nói thêm, giọng hạ thấp, vẻ mặt lén lút.
Tôi khẽ gật đầu. Nhìn anh ta, tôi buồn cười. nhát đến mức ư? Đến lúc rồi vẫn hãi bị phát hiện.
– Tối nay nhé. Tôi chờ anh.
Tôi rút ra.
– Anh đến. Nhất định đến.
Anh ta nói, ánh mắt đầy hứa hẹn.
Tôi quay lưng đi, bước vào hẻm nhỏ. Không ngoái lại. Tôi anh ta vẫn đứng đó, nhìn theo bóng tôi.
Bước chân tôi nặng trĩu. Chuẩn bị cho “đòn quyết định”. Chuẩn bị cho màn kết thúc tàn khốc. Hạ My muốn bằng chứng việc anh ta “ngoại tình”. Muốn đẩy hắn vào bẫy. Và tôi là người thực hiện.
Tối đó, trong căn phòng trọ của tôi. Không còn nến thơm, không còn nhạc dịu nhẹ. Chỉ có sự căng thẳng và một vài thiết bị nhỏ Hạ My đã gửi đến (tôi giấu chúng thật kỹ).
Tuấn Kiệt đến. Anh ta trông có vẻ phấn chấn ban chiều, có lẽ vì nghĩ mọi đi đúng hướng hắn muốn.
Chúng tôi ngồi nói . Anh ta lại nói sự cô đơn, cuộc hôn nhân địa ngục, việc tôi là ánh sáng đời anh ta. Tôi , không nói gì nhiều. Để anh ta nói. Để anh ta lún sâu .
Tôi làm theo hướng dẫn của Hạ My. Chuẩn bị đồ uống, cố tình ngồi sát gần anh ta . Ánh mắt tôi… tôi cố gắng để nó trông phức tạp: có tình cảm (ảo tưởng còn sót lại?), có buồn bã, và cả sự… chờ đợi.
Anh ta đưa ôm lấy tôi. Hơi thở anh ta gấp gáp.
– Hương à… anh…
Anh ta định nói gì đó, có lẽ là lời yêu, lời hứa hẹn.
Đúng lúc đó… một tiếng động đột ngột vang .
Cạch!
Tiếng phòng tôi mở ra. Không quá mạnh, chỉ là khẽ mở.
Tuấn Kiệt giật b.ắ.n mình. Anh ta lập tức buông tôi ra, quay phắt lại. Vẻ mặt lại là sự hoảng loạn tột độ.
– Ai đấy?! Sao lại vào được?!
Anh ta đứng bật dậy, lùi lại phía .
Đứng ở là một người . Quần áo bình thường, trông giống hàng xóm. ánh mắt sắc lẹm lướt qua Tuấn Kiệt rồi dừng lại ở tôi. Tôi , đây không phải hàng xóm. Đây là người của Hạ My. Người đến để “bắt quả tang” hoặc “chứng kiến”.
Tuấn Kiệt nhìn người đó, rồi nhìn lại tôi, ánh mắt từ hoảng loạn chuyển sang… giận dữ.
– Cô… Cô làm cái trò gì vậy?!
Anh ta gằn giọng.
– Trò gì…?
Tôi chưa kịp nói hết câu.
– Cô cài bẫy tôi sao?!
Anh ta hét , chỉ vào mặt tôi. Giọng điệu thay đổi hoàn toàn. Không còn dịu dàng, không còn tuyệt vọng. Chỉ còn sự tàn nhẫn, giận dữ và hãi bị lật tẩy.
– Cô… cô dám?! Cô tưởng cô là ai dám đùa giỡn với tôi?!
Anh ta tiến lại gần, vẻ mặt đáng . Người ở vẫn đứng im, quan sát.
– Tôi… tôi không…
– Câm mồm đi! Cô nghĩ cái vẻ đáng thương của cô lừa được tôi sao?! Cô muốn tống tiền à?! Nói đi, cô muốn bao nhiêu?!
Anh ta gầm . Tống tiền? Hắn ta nghĩ tôi làm vậy vì tiền sao? Hắn ta quên rồi ư? Tôi đã nhận tiền… từ vợ hắn ta!
Tôi đứng hình. Bàng hoàng. Đây mới là bản chất thật của Tuấn Kiệt khi bị dồn vào chân tường. Hắn ta không chấp nhận sự thật, không đối mặt với sai lầm. Hắn ta lập tức tấn công, đổ hết mọi tội lỗi đầu tôi.
– Tôi… tôi không tống tiền anh…
– Cô im đi! Cái loại tiện nhân như cô! Chỉ bám víu đàn ông để moi tiền! Tôi đã nhầm cô! Cô… cô chỉ là một điếm rẻ tiền!
Anh ta nói, phun ra những lời cay độc, ánh mắt đầy khinh bỉ, ghê tởm. Từng lời nói như nhát d.a.o đ.â.m vào tim tôi. Đau bất cứ nỗi đau thể xác nào.
điếm rẻ tiền? tất cả những lời đường mật, những tâm sự, những lời hứa hẹn? khi anh ta nói “anh cần em”, “em là ánh sáng của anh”? Đây là cách hắn ta kết thúc tất cả?
Tôi cảm đầu óc quay cuồng. Không phải vì lời nói dối hay sự nhát của anh ta . vì sự tàn nhẫn đột ngột, sự sỉ nhục hắn ta dành cho tôi. Hắn ta không chỉ lợi dụng tôi. Hắn ta sẵn sàng chà đạp tôi để cứu lấy bản thân. Biến tôi thành vật tế thần.
Người ở vẫn đứng đó. Bình thản. Quan sát. Ghi nhận. Có lẽ cô ta quay phim? Ghi âm? Hạ My xem đây là vở kịch cuối , với cảnh cao trào là sự lật mặt của Tuấn Kiệt và sự sụp đổ của tôi.
– Anh… anh nói gì vậy?
Giọng tôi run rẩy, vỡ vụn.
– Cô rõ rồi đấy! Cút đi! Cút ra khỏi cuộc đời tôi! Tôi không muốn nhìn cái bản mặt ghê tởm của cô !
Anh ta gần như hét vào mặt tôi, vẻ mặt vặn vẹo vì giận dữ và hãi.
Tôi lùi lại, vấp phải thành ghế. Cả người mềm nhũn. Niềm tin… không còn một nào. Tình yêu… đã hóa thành sự ghê tởm và đau đớn tột . Tôi không chỉ thua trong ván cờ . Tôi bị nghiền nát.
Anh ta quay đi, vội vã đi phía , nơi người vẫn đứng chắn ngang.
– Tránh ra!
Anh ta gầm gừ với người đó, như một thú bị dồn vào đường .
Người không nói gì, chỉ lách người sang một bên, nhường đường cho anh ta.
Tuấn Kiệt lao ra ngoài, không ngoái đầu nhìn lại. Cánh lại đóng sầm.
Tôi đứng đó, một mình trong căn phòng, không khí đặc quánh sự sỉ nhục và đau đớn. Những lời cuối của anh ta cứ văng vẳng trong tai. điếm rẻ tiền. Đồ tống tiền.
Anh ta nói những lời cay độc nhất tôi từng , ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Tôi đứng đó, như bức tượng đá, trái tim vỡ vụn thành từng mảnh.