Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi trong căn phòng trống rỗng, không khí đặc quánh mùi sỉ nhục từ đêm qua. Mỗi ngóc ngách, mỗi đồ vật dường như đều chế giễu sự ngốc nghếch và đau khổ của tôi. Lời nói của Tuấn cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như một bản án: “Con điếm rẻ tiền!”, “Đồ tống tiền!”, “Cút đi!”. Cả ánh khinh bỉ cuối cùng của hắn ta nữa. Nó khắc sâu tâm trí tôi, bên cạnh ánh lẽo của Hạ My và vẻ mặt thờ ơ của người phụ nữ ở cửa.
Tôi không khóc . Cảm giác như mọi mạch máu, mọi dây thần kinh trong cơ thể đều đóng băng. Chỉ còn lại sự trống rỗng, một cái hố sâu hoắm nơi lồng ngực. Tôi đứng dậy, đi lại trong phòng, cố gắng tìm một điểm tựa, nhưng mọi đều mờ nhạt. Tôi là ai? Tôi vừa gì? Tại lại thành ra thế này?
Đã hơn một ngày trôi qua trong trạng thái vô hồn đó. Tôi không ăn, không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm một điểm vô định.
Và rồi, điện thoại reo. Tên Hạ My hiện lên. này, không do dự. Tôi biết đã lúc. lúc thanh lý đồng với ma quỷ.
– Alo?
Giọng tôi vẫn khàn đặc, nhưng không còn run rẩy nữa. Chỉ còn sự mệt mỏi.
– Cô Hương.
Giọng Hạ My quen thuộc, bình thản đáng sợ.
– Tôi gặp cô. Thanh lý đồng.
– Địa điểm?
Tôi hỏi thẳng.
– Vẫn ở đó. Phòng .
Cô ta đáp. Vẫn cái nơi sang trọng đó, nơi tôi đã nhận lời đề nghị điên rồ này. Kết thúc ở nơi bắt đầu. Thật trớ trêu.
Tôi phòng . Hạ My đã sẵn ở bàn quen thuộc. Tách nghi ngút khói. Vẫn trang phục thanh lịch, khí chất quyền lực. Nhưng này, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, ẩn chứa một sự thỏa mãn khó tả.
Tôi xuống đối diện. Không nói gì. Chỉ nhìn cô ta.
Hạ My nhìn tôi. Ánh sắc lẹm, như đang đánh sản phẩm sau khi đã sử .
– Cô trông… không tốt lắm.
– Tôi ổn.
Tôi đáp cụt lủn. “Không tốt” ư? Tôi vừa bị nghiền nát đấy.
– Nhiệm vụ… cô hoàn thành xuất sắc. Thậm chí còn hơn mong đợi.
Cô ta nói, giọng nghe vẻ… hài lòng. Nghe như một lời khen dành cho một diễn viên.
– Anh ta… phản ứng đúng như tôi dự đoán. Yếu đuối, hèn nhát, và sẵn sàng chà đạp lên người khác để cứu bản thân.
Cô ta nhàn nhạt nhận xét về Tuấn , như đang nói về một con côn trùng bị mắc bẫy.
– Bằng tôi đủ rồi. Phiên tòa tới… sẽ thú vị.
Cô ta nói, giọng mang một chút thích thú bệnh hoạn.
– Cô… đạt mục đích rồi ?
Tôi hỏi, giọng trống rỗng.
– Tất nhiên. Hắn ta sẽ mất tất cả. Danh tiếng, sự nghiệp, và phần lớn tài sản. Cái cho sự phản bội.
Hạ My đáp, ánh lộ rõ sự trả thù ngọt ngào.
– Tại ? Tại cô lại vậy?
Tôi hỏi. Không phải vì tò mò, mà vì biết cái lý do gì đã khiến cô ta tàn nhẫn mức này, biến cả cuộc hôn nhân của thành một vở kịch, lợi cả một xa lạ như tôi.
Hạ My đặt tách xuống, nhìn thẳng tôi. Giọng cô ta trầm xuống, nhưng sự lẽo còn tăng thêm bội phần.
– Cô nghĩ hắn ta là người chồng hoàn hảo ? Cô nghĩ hắn ta chỉ tôi một hai ?
Cô ta cười khẩy.
– Không. Hắn ta là một bẩm sinh. Hắn ta kết hôn với tôi vì tiền, vì địa vị gia đình tôi. Sau lưng tôi, hắn cặp kè với không biết bao nhiêu người phụ nữ. Hắn ta lấy cắp bí mật kinh doanh của gia đình tôi đưa cho đối thủ. Hắn ta cấu kết với tình cũ để gạt tôi về tài sản. Cái vỏ bọc “người chồng mẫu mực” đó… là màn kịch lớn nhất cuộc đời hắn ta. Tôi chịu đựng đủ rồi. Tôi cần bằng để lật tẩy hắn, để hắn không thể ngóc đầu lên nữa.
Lời cô ta nói, mặc dù tàn nhẫn, nhưng lại trùng khớp với những gì tôi đã kiến ở Tuấn . Sự giả , sự hèn nhát, và bản chất tàn nhẫn khi bị dồn chân tường. Thì ra, tôi không phải người duy nhất bị hắn ta .
Nhưng điều tiếp Hạ My nói còn tàn nhẫn hơn gấp trăm .
Cô ta nhìn tôi, ánh đầy sự tính toán.
– Tôi biết cô đã rung động với hắn ta.
Câu nói đó như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng trái tim đã chai sạn của tôi.
Tôi sững người. cô ta biết?
– Đừng ngạc nhiên vậy. Tôi dõi cô kỹ mà.
Hạ My bình thản nói.
– Cảm xúc của cô… nó chân thực. Nó giúp màn kịch của tôi hoàn hảo hơn. Hắn ta đã tin cô, vì hắn ta thấy sự chân thành trong cô.
Cô ta khẽ mỉm cười. Nụ cười đó, trong tôi lúc này, còn ghê tởm hơn bất cứ điều gì Tuấn đã .
– Cô đã tốt vai diễn của , cô Hương. Diễn xuất của cô, và cả cảm xúc thật của cô nữa… đều hữu ích.
“Diễn xuất của cô, và cả cảm xúc thật của cô nữa… đều hữu ích.” Từng chữ như những mũi kim đ.â.m da thịt tôi. Cô ta biết tôi yêu hắn ta. Cô ta biết tôi đau khổ vì hắn ta. Và cô ta sử điều đó. Biến nỗi đau, sự rung động thật sự của tôi thành một công cụ cho màn kịch trả thù của .
Tôi nhìn cô ta, không nói nên lời. Cảm giác bị chà đạp, bị sỉ nhục, bị lợi … nó sâu sắc và đau đớn hơn bất cứ gì tôi từng trải qua. Hơn cả quá khứ, hơn cả những gì Tuấn đã . Hạ My, người phụ nữ này, mới là thao túng đỉnh cao.
Hạ My không để tâm vẻ mặt của tôi. Cô ta thản nhiên mở tập tài liệu.
– Đây là phần còn lại của đồng.
Cô ta đưa cho tôi một tiền. Dày hơn cả trước. Nặng trĩu trong tay tôi.
– Cầm lấy đi. Cô xứng đáng với số tiền này.
Cô ta nói. Số tiền này… đây là cái . Cái của việc bán rẻ lương tâm, cái của việc bị lợi cảm xúc, cái của một trái tim tan nát. Nó không còn lấp lánh, không còn hấp dẫn nữa. Nó chỉ là bằng cho tất cả những gì tôi đã mất.
Tôi nhìn tiền trong tay, rồi nhìn Hạ My. nói gì đó. Một lời nguyền rủa? Một lời oán trách? Nhưng không từ ngữ nào thể diễn tả hết cảm xúc của tôi lúc này. Chỉ còn sự trống rỗng.
– Tôi… không cần.
Tôi nói, giọng yếu ớt. đẩy tiền lại.
– Cô cần. Đó là tiền cô đã ra. Cứ coi như… bài học về cái của sự cả tin.
Hạ My nói, giọng lùng, không cho tôi từ chối.
– đồng kết thúc tại đây. Cô và tôi… không còn liên quan gì nữa. Cô đã nhận đủ tiền. Đừng bao giờ liên lạc với tôi. Và đừng bao giờ hé răng nửa lời về chuyện này. Cô biết hậu quả rồi đấy.
Cô ta đứng dậy.
– Tạm biệt.
Cô ta nói, rồi quay lưng bước đi, không một cái ngoái lại. Dáng người cô ta thẳng tắp, đầy uy quyền. Cô ta đã đạt . Coi tôi như một công cụ đã sử xong, vứt bỏ không thương tiếc.
Tôi đó, một trong phòng sang trọng, tay nắm chặt tiền lẽo. Tiếng nhạc du dương nghe như tiếng khóc. Mùi đắt tiền giờ đây thật ghê tởm.
Tôi nhìn chằm chằm số tiền. Nó là minh cho tất cả những gì tôi đã đánh đổi. Tình yêu (dù chỉ là ảo tưởng), sự tự trọng, niềm tin, và cả một phần tâm hồn. Tất cả… chỉ đổi lấy giấy này.
Tôi là ba đồng. Và ván cờ này, tôi thua rồi. Thua thảm hại. Không phải vì tiền bạc, mà vì trái tim . Nó tan nát, trống rỗng, và vĩnh viễn mang vết sẹo của sự và lợi .
Tôi nắm chặt tiền trong tay, nhưng cảm giác lẽo lan tỏa khắp cơ thể. ba đồng… cuối cùng cũng chỉ là một ba, với một trái tim tan nát.